“Không được nói nhiều lời với cậu ta, ngộ nhỡ sau này người phía trên tra hỏi, nhà họ Phương của chúng ta sẽ bị liên lụy.
”
Phương Hy Văn giãy dụa khỏi tay Lưu Phương Lan, nói: “Mẹ, mẹ buông con ra.
”
Lưu Phương Lan nghiêm mặt: “Không được.
”
Phương Hy Văn không còn cách nào khác, cô không thể ra khỏi nhà họ Phương được.
Mà lúc này.
Trước cửa nhà họ Phương.
Tề Phong Lâm lấy điện thoại ra gọi cho người đã chuẩn bị sẵn bên ngoài thành phố Ninh Hạ.
Nhưng điện thoại gọi đi chỉ vang lên những âm thanh “tút tút”.
Không gọi được.
Tề Phong Lâm hơi khó hiểu.
Gọi mấy lần cũng không có ai trả lời.
Tề Phong Lâm lại lấy điện thoại ra gọi cho người nhà họ Tề: “Người ở Bắc Giới, sao không có ai nghe máy? Không phải đã nói, lúc tôi gọi điện thoại qua thì họ sẽ đến nhà họ Phương sao?”
Nếu để cho giới truyền thông biết chuyện không có ai đến, chẳng phải sẽ làm cho anh ta mất hết thể diện sao.
Người của Tề Phong Lâm vẫn ở trên nhà cao tầng nhìn chằm chằm những người Bắc Giới.
Anh ta cầm ống nhòm nhìn một chút, rồi lại nhìn Tề Phong Lâm nói: “Cậu chủ, hình như bọn họ đang bàn bạc chuyện gì đó?”
Tề Phong Lâm nghiến răng nghiến lợi mắng: “Mẹ kiếp, lúc này còn đang bàn bạc cái gì?”
“Nhanh gọi bọn họ tới đây.
”
“Cậu chủ, tôi đi ngay đây.
”
Cúp điện thoại, người của Tề Phong Lâm đặt ống nhòm xuống, bước nhanh tới nơi đóng quân.
Khi vào nơi đóng quân, anh ta vội vàng nói: “Mọi người, cậu chủ nhà chúng tôi cho mời.
”
“Thời cơ đã chín muồi, mời mọi người lên trên nhà bắt người.
”
Nhưng những người đó vẫn không nhúc nhích.
Bọn họ đang thảo luận về chuyện gì đó.
Một người đàn ông trung niên xúc động đến mức tay run run.
“Cậu nói là, quê hương của Thái Cực Hoàng Bào ở ngay thành phố Ninh Hạ?”
“Tin tức có đáng tin không?”
“Người cho đốt Phong Hỏa Đài là người của Bắc Giới cũng là Thái Cực Hoàng Bào?”
Một thanh niên gật đầu nói: “Đương nhiên là đáng tin cậy, bạn bè của tôi cũng là từ Phong Hỏa Đài đến thành phố Ninh Hạ.
Theo như lời anh ta nói, anh ta tận mắt nhìn thấy Trần Thái Cực mặc Hắc Bào xử tử nhà họ Đổng.
Đêm hôm đó, ngài ấy rất hăng.
”
Người đàn ông trung niên vỗ tay, gào to: “Như vậy xem ra Thái Cực Hoàng Bào hẳn là bố của cô gái nhỏ đáng thương kia, cũng chính là… chồng hiện tại của Phương Hy Văn.
”
“Chúng ta đến thành phố Ninh Hạ rồi cũng nên đến thăm Thái Cực Hoàng Bào.
”
“Có thể nhìn thấy ngài ấy một lần quả là phúc ba đời.
”
“Đi, tất cả cùng đi với tôi!”
Đám người bỗng trở nên phấn khích.
Khi người của Tề Phong Lâm nhìn thấy cảnh tượng này, bọn họ cho rằng sự thuyết phục của mình đã có tác dụng, lập tức gọi điện cho Tề Phong Lâm: “Cậu chủ, bọn họ đã bắt đầu lên đường rồi, hơn nữa còn rất khí thế!”
Tề Phong Lâm rất hài lòng.
Nụ cười của anh ta càng ngày càng rạng rỡ, quay đầu nhìn Trần Hạo Hiên nói: “Bây giờ anh vẫn còn có thể cúi đầu nhận lỗi.
Nếu biểu hiện tốt, tôi có thể nói với bọn họ giữ lại cho anh một mạng.
”
Trần Hạo Hiên ngạo mạn ngẩng đầu lên.
Ở trong mắt anh, Tề Phong Lâm chỉ như một con kiến mà thôi.
Nếu đặt ở Thiên Đao, cũng chưa chắc anh đã có tâm trạng để ý đến một kẻ yếu như vậy.
“Nhưng anh không có cơ hội này.
”
“Cả anh và người nhà họ Tề đều không có cơ hội…”
“Thừa dịp trước khi có người đến, nhanh gọi cho người nhà họ Tề chuẩn bị sẵn cho mình một nghĩa trang tốt đi.
Quyền lựa chọn cuối cùng của anh là lựa chọn nơi an táng mình ở chỗ nào.
”
Tề Phong Lâm ngông cuồng cười nói: “Đồ vô dụng, bây giờ vẫn còn mạnh miệng.
”
Chẳng bao lâu, những người từ bên ngoài thành phố Ninh Hạ đã đến.
Tề Phong Lâm thấy thế thì đi ba bước biến thành hai bước đi đến chào đón.
“Ông Kim, anh Cổ, mọi người… cuối cùng mọi người cũng đến rồi.
”
Người đàn ông đứng trước mặt Tề Phong Lâm chính là ông Kim.
Tuy lớn tuổi nhưng ông ta nói chuyện vẫn rất hùng hồn và rành mạch.
Giờ phút này, ông ta không đến đây để bắt người.
Thậm chí ông ta còn quên mất chuyện giúp Tề Phong Lâm bắt người.
Ngược lại, giọng nói như sấm rền của ông ta vang lên: “Còn ngẩn người ra đấy làm gì, còn không mau cùng chúng tôi đến ra mắt Trần Vương!”