Tề Phong Lâm bị đá một cái, té lăn ra đất.
“Ngài Kim, ngài...”
Tề Phong Lâm rất kinh ngạc, nhưng anh ta còn chưa kịp nói hết câu thì ông Kim đã tát cái ‘bốp’ lên mặt anh ta rồi, sức lực của ông ta rất mạnh, cú đánh vô cùng tàn nhẫn.
“Thằng khốn kiếp này, sao mày nhìn thấy Trần Vương mà không quỳ hả?”
Đầu óc của Tề Phong Lâm lại quay cuồng lần nữa.
‘Ngài Kim đứng dậy không phải là vì biết mình đã quỳ nhầm người, mà là bởi vì mình không quỳ xuống sao?’
Tát một cái, ông Kim còn chưa đã ghiền, lại đạp thêm một cái, nói: “Đúng là to gan lớn mật, mày lại dám kêu bọn tao tới bắt ngài ấy à! Mày...! Mày...!Đúng là uổng công ông đây có quen biết với thằng ngu nhà mày mà!”
Cả người Tề Phong Lâm nổi da gà da vịt hết cả lên.
Rốt cuộc Trần Hạo Hiên là ai vậy? Tại sao lại có thể khiến ông Kim e sợ đến như thế cơ chứ?
Anh ta ngẩng đầu lên, vừa khéo mắt đối mắt với Trần Hạo Hiên luôn.
Khóe miệng Trần Hạo Hiên co giật một cái, lạnh lùng hỏi: “Đây chính là sức mạnh mà anh mượn tới để giết tôi đấy à? Tề Phong Lâm, sức mạnh của anh cũng kém cỏi quá đấy.
Tất cả những người này gộp lại cũng chẳng động được đến một cọng lông của tôi đâu.”
Tề Phong Lâm hung dữ nhìn Trần Hạo Hiên, trong lòng lại cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Quỳ trên đất tầm mấy phút, Tề Phong Lâm mới dám ngẩng đầu lên nhìn Trần Hạo Hiên một cái.
Anh ta rít ra một câu từ giữa kẽ răng: “Trần Hạo Hiên...! Anh, rốt cuộc thì anh là ai?”
Trần Hạo Hiên hoàn toàn không thèm để ý đến Tề Phong Lâm, ở trong mắt anh, Tề Phong Lâm còn chẳng bằng một con kiến nữa kìa.
“Tôi đã nói rồi, bảo nhà họ Tề lập tức chuẩn bị quan tài cho anh đi.
Bắt đầu từ lúc này, tôi cho anh thời gian trở về nhà họ Tề mà chuẩn bị đấy, tôi sẽ đến nhà họ Tề sau.
Nếu như tới lúc đó mà anh vẫn chưa chuẩn bị tốt, vậy thì nhà họ Tề sẽ bị...!tiêu diệt toàn bộ.”
Tề Phong Lâm nhận ra rằng Trần Hạo Hiên hoàn toàn không hề nói đùa.
Hai chân của anh ta run lên, vốn dĩ hôm nay anh ta tập hợp tất cả các phóng viên và đám người ở Bắc Giới đến nhà họ Phương là vì muốn đè đầu cưỡi cổ Trần Hạo Hiên.
Sao mọi chuyện lại biến thành thế này cơ chứ?
“Trần Hạo Hiên, anh cũng quá ngông cuồng rồi đấy! Để tôi quay về nhà họ Tề á? Nhà họ Tề chúng tôi dù gì cũng là một gia tộc lớn ở thành phố Ninh Hạ đấy nhé! Còn anh, anh chỉ là một kẻ không tên không tuổi mà thôi! Được lắm, bây giờ tôi sẽ lập tức quay về!”
Tề Phong Lâm xả hết cơn giận ra ngoài, sau đó lại quay sang trừng mắt lườm đám người tới từ Bắc Giới một cái và nói: “Các người, chỉ là một thằng rác rưởi thôi mà cũng có thể khiến mấy người sợ rụt vòi như vậy rồi! Được lắm, nếu các người đã không muốn ra tay, vậy thì tôi đây sẽ một mình giành hết công lao cho mà xem! Hôm nay, tôi gọi các người đến không phải vì chuyện gì khác, mà chính là vì chuyện Trần Hạo Hiên đã làm giả vòng cổ Chí Tôn đấy!”
Tề Phong Lâm cố gắng nói thật là to, muốn tất cả mọi người đều nghe thấy.
Nhưng mà, anh ta phải thất vọng rồi.
Ông Kim, anh Cổ và những người khác đều nghe rất rõ ràng, nhưng ánh mắt của bọn họ chẳng có chút thay đổi nào hết.
Tề Phong Lâm lại nâng cao âm điệu, nói tiếp: “Ông Kim, là làm giả vòng cổ Chí Tôn đấy! Ông không nghe thấy sao? Ông là người của Bắc Giới, ông có nghĩa vụ, và cũng có trách nhiệm phải xử lý chuyện này!”
Cuối cùng thì Kim Long cũng đưa mắt nhìn về phía Tề Phong Lâm.
Ông ta khinh thường hỏi ngược lại: “Làm giả á?”
Chỉ mấy chữ thôi cũng đã đủ để nói ra hết toàn bộ cảm xúc của ông ta rồi.
Tề Phong Lâm tức xịt khói: “Đây con mẹ nó không phải làm giả thì là cái gì hả? Ở Long Hoa, có người nào mà không biết vòng cổ Chí Tôn chỉ có một cái cơ chứ?”
Vừa nói, Tề Phong Lâm vừa nhặt mớ tài liệu trên mặt đất lên, giống như bị điên mà đưa tất cả những tài liệu kia cho ông Kim, rồi lại phát cho từng người, nói: “Các người nhìn đi, nhìn cho kỹ vào! Chiếc vòng cổ Chí Tôn giả đang ở trong tay Trần Hạo Hiên.
Tôi mặc kệ anh ta có thân phận và địa vị như thế nào ở Bắc Giới.
Nhưng làm giả vòng cổ Chí Tôn chính là tội chết!”
Ông Kim hoàn toàn không thèm nhìn, ông ta nâng tay lên xé nát mớ tài liệu trong tay, sau đó ném hết xuống đất và nói: “Tôi có thể dùng mạng sống của mình để cam đoan, vòng cổ Chí Tôn trong tay ngài ấy là thật một trăm phần trăm! Toàn bộ Long Hoa chỉ có duy nhất một cái này thôi!”
Giọng nói uy nghiêm, khiến tất cả mọi người đều khiếp sợ.
Nhà họ Phương, và cả cánh truyền thông đều nghe rất rõ ràng.
Vòng cổ Chí Tôn trong tay Trần Hạo Hiên, là đồ thật!