Lần nghênh đón quả thật rất long trọng, buổi chiều hiệu trưởng còn cố ý tuyên dương bọn hắn một lần nữa.
Ngoài 1000 tiền thưởng ban đầu, mỗi sinh viên còn được nhận thêm 1500 tệ tiền thưởng nữa, tính ra mỗi người nhận được những 2500 tệ tiền thưởng.
Đây đối với những sinh viên bình thường mà nói, đây cũng không phải là một con số nhỏ.
Trong số những sinh viên được khen ngợi thì tất nhiên Trương Dương là người được ngợi khen nhiều nhất. Thực ra nhà trường cũng biết lần này sở dĩ có thành tích như vậy tất cả đều là công lao của một mình Trương Dương.
Song nhà trường vẫn phải chú ý đến vinh dự của tập thể nên dù đã biết mười mươi như vậy nhưng vẫn phải làm nhẹ bớt cống hiến của Trương Dương mà biểu dương thành tích của tập thể.
Trương Dương đối với chuyện này cũng không mấy để ý, trường học làm như vậy cũng rất hợp ý hắn, hắn cũng không muốn khoe khoang gì cả.
Nhưng Trương Dương vẫn được hơn những người khác 500 tệ tiền thưởng, đây là phần thưởng riêng cho cá nhân hắn.
Sau khi biểu dương, nhà trường còn rộng rãi mời bọn họ ăn một bữa cơm, coi như là tiệc chúc mừng bọn họ.
Trong bữa tiệc, người cười rạng rỡ nhất chính là Chu Đạo Kỳ, rất nhiều người cũng đều ghen tị nhìn ông ta.
Hoạt động lần này là nhiệm vụ mà nhà trường giap phó nhưng được rất ít người coi trọng. Những lãnh đạo của trường cũng không mấy để tâm đến, nhưng suy cho cùng cũng rất hiểu thực lực của trường mình lại lấy được thành tích bình thường đã là rất tốt rồi.
Vì thế bọn họ tất nhiên cũng sẽ không tích cực gì cả.
Nhưng không ai ngờ được sinh viên của bọn họ lại có tên "quái vật" như vậy, đã có đề tài được Viện Trung y phê duyệt thì không nói, lại còn được nhiều bệnh viện khen ngợi trong quá trình đi thực tiễn như vậy, trong đó còn có những chuyên gia hàng đầu nữa.
Chỉ dựa vào một mình Trương Dương đã kéo thành tích của trường lên, cuối cùng đã giành được vị trí quán quân mà lúc trước không ai ngờ tới.
Cứ như vậy, có một số người bắt đầu mất thăng bằng, nếu sớm biết như vậy thì lúc trước bọn họ nên tích cực một chút. Nếu mình dẫn đội thì đã được biểu dương ở đây, kẻ lấy được thành tích cũng không phải là Chu Đạo Kỳ mà chính là bọn họ.
Có những người chính là như vậy, không thèm nghĩ đến lúc ban đầu mà chỉ nghĩ khi người ta đạt được thành tích mới ghen ghét, đố kị, nghĩ nếu mà mình đi thì thành tích còn tốt hơn nữa.
Bữa tiệc chúc mừng kết thúc rất nhanh chóng, bọn Thi Nhan vô cùng mãn nguyện, thu hoạch lần này có thể nói đều vượt quá tưởng tượng của bọn họ.
Có được thành tích lần này, lại được biểu dương trước toàn trường, sau khi tốt nghiệp tìm việc làm, bọn họ sẽ có thêm nhiều điểm có lợi thế.
Xong tất cả những việc này, Trương Dương cuối cùng có thể trở về nhà. Hắn đã báo tin sẽ về nhà hôm nay cho Mễ Tuyết trước tiên, nhưng hắn không ngờ nhà trường lại nhiệt tình như vậy và giữ hắn ở lại lâu như vậy.
Đi đến tầng dưới của khu nhà, nhìn thấy nhà mình vẫn sáng đèn, trong lòng Trương Dương tự nhiên cảm thấy rất ấm áp.
Lần này đi ra ngoài những hơn mười ngày, tuy nói mỗi ngày đều liên lạc bằng điện thoại nhưng không thể có được cảm giác như gặp nhau hàng ngày được.
Nhất là khi bọn hắn là đôi đang yêu nhau thắm thiết, một ngày không thấy như cách ba thu, mười mấy ngày đã là thời gian rất dài.
Nhẹ nhàng mở cửa, Trương Dương rón rén đi vào. Tia Chớp và Vô Ảnh đều đi theo Long Phong, lúc này sẽ đã ở nhà Long Phong. Trương Dương tính ngày mai sẽ bắt bọn nó trở về.
Phòng khách không ai, Trương Dương đứng ở đó cẩn thận nghe ngóng, lập tức lại tươi cười.
Trong nhà chỉ có trong phòng bếp là có tiếng động, rõ ràng là Mễ Tuyết đang ở trong bếp.
Bỏ những thứ trên tay xuống, Trương Dương lặng lẽ đi tới nhà bếp, hắn chuẩn bị tặng Mễ Tuyết một món quà bất ngờ.
Trong phòng bếp, Mễ Tuyết đang làm gì đó, Trương Dương chậm rãi đi đến bên cạnh và ôm lấy cô.
- Á...!
Mễ Tuyết giật mình hét lên, giãy dụa xoay người lại rất nhanh. Sau khi thấy rõ người ôm mình chính là Trương Dương, cô đột nhiên im bặt.
Đôi mắt đẹp của Mễ Tuyết vẫn nhìn Trương Dương chằm chằm không chớp mắt, nước mắt đã dâng lên vòng quanh đôi mắt trong và sáng.
Chiếc bao tay trên tay cô cũng rơi xuống đất tự lúc nào, nhưng cô vẫn ngây người ra đó nhìn Trương Dương.
Không lâu sau, cả người cô khẽ run len, đôi mắt trong veo cuối cùng đã không ngăn được nước mắt lã chã rơi.
- Trương Dương, cuối cùng anh đã trở về. Em nhớ anh quá!
Mễ Tuyết dựa đầu vào trong lồng ngực Trương Dương, khóc thút thít nói nói. Một câu nói ngắn gọn những lại biểu đạt được nỗi thương nhớ Trương Dương vô cùng của cô.
- Bé ngốc, anh cũng rất nhớ em, chẳng phải bây giờ anh đã trở về rồi sao?
Trương Dương trong lòng cũng rất là cảm động, ôm Mễ Tuyết thật chặt. Trong lòng Mễ Tuyết, vị trí của hắn càng ngày càng trở nên quan trọng. Đối với hắn mà nói thì vị trí của Mễ Tuyết cũng thế.
Điểm khác biệt của hắn giữa kiếp trước và kiếp này chính là có một người khiến hắn quan tâm và vô cùng coi trọng.
- Anh ăn no chưa? Ăn trong trường nhất định không đủ no, em làm đồ ăn cho anh đều nguội hết rồi, để em lập tức hâm nóng lại cho anh.
Qua một lúc, Mễ Tuyết mới ngẩng đầu lên, chợt nghĩ ra điều gì, vội vàng nói.
Cô mở to hai mắt nhìn Trương Dương, lại xoay người lại nhìn đống đồ ăn đã bày sẵn trong bát đĩa, bỏ vào trong lò vi song, chuẩn bị hâm nóng lại cho Trương Dương.
Những đồ ăn này đều là do cô tự tay làm, vốn tưởng rằng Trương Dương sẽ trở về ăn cơm chiều, không ngờ Trương Dương bị trường học giữ lại.
- Bé ngốc, anh không đói, có phải em vẫn chưa ăn gì không?
Nhìn dáng vẻ bận rộn của cô, Trương Dương mới biết được là cô vừa vào phòng bếp kiểm tra lại thức ăn.
Chỉ thấy như vậy là hắn liền hiểu ngay là nhất định Mễ Tuyết đến bây giờ vẫn chưa ăn cơm, nhất định cô vẫn đang chờ hắn, chờ hắn trở về cùng ăn cơm.
- Em cũng không đói, hay là lát nữa chúng ta sẽ ăn.
Mễ Tuyết vừa cười vừa quay đầu lại. Cô vừa nói xong thì bụng kêu ọc ạch mấy tiếng nghe rất rõ, làm cho mặt cô lập tức đỏ lựng lên.
Biết Trương Dương sắp trở về, bữa trưa cô cũng ăn rất ít vì khi đó vui quá nên căn bản không muốn ăn.
Buổi chiều lại bận rộn đi mua đồ ăn, nấu ăn, cô muốn khi Trương Dương trở về được chính miệng trải nghiệm tài nấu nướng của mình. Bụng cô đã đói từ lâu, lời nói khi nãy rõ ràng là nói dối.
Tài nấu nướng của cô đều là học được từ đầu bếp của nhà hàng đấy. Dù nói thế nào thì nhà hàng của cô cũng khá lớn, đầu bếp cũng rất nổi danh. Cô không chỉ là bà chủ lớn mà còn là một mỹ nhân, muốn học nấu nướng thì tất nhiên không ai có thể phản đối.
Các đầu bếp đều dạy cô rất nhiệt tình và tỉ mỉ.
- Đừng đợi nữa, bây giờ ăn luôn, anh ăn cùng em.
Trương Dương lập tức khẽ lắc lắc đầu, đi đến nhìn đồ ăn đã được chuẩn bị sẵn.
Đa phần thức ăn đều đã nguội lạnh, cần hâm nóng lại một chút mới ăn được. Nhìn thấy bao nhiêu món ngon cầu kỳ, Trương Dương lại thấy xon xót trong lòng.
Mễ Tuyết làm nhiều đồ ăn như vậy, trong khi bản thân cô lại không ăn dù chỉ một miếng.
Tình cảm này khiến Trương Dương cảm động, đồng thời trong lòng cũng có chút hối hận và áy náy.
Biết Mễ Tuyết vẫn chờ đợi mình thì hắn đã không ăn bữa cơm chán ngắt với những lãnh đạo kia, trở về sớm một chút, không để cho Mễ Tuyết đói bụng đợi hắn lâu như vậy.
Đồ ăn nóng lên rất nhanh, không lâu sau cả hai người đều bưng thức ăn ra ngoài.
Mễ Tuyết làm rất nhiều đồ ăn. Chỉ hai người bọn họ mà Mễ Tuyết chuẩn bị những tám món ăn, còn cs hai loại canh. Trương Dương tuy nói đã ăn rồi nhưng vẫn ăn thêm một lượng thức ăn lớn. Một bàn đầy thức ăn của hai người, cuối cùng bị bọn hắn ăn hết hơn nữa.
Cách hắn ăn còn làm cho Mễ Tuyết bật cười, nói sau này hắn có thể so sánh với bọn Hồ Hầm, chắc là Hồ Hâm cũng không ăn nhiều bằng hắn.
Ăn cơm xong, sau khi dọn dẹp mọi thứ, Trương Dương mới mang quà mua ở Hỗ Hải ra tặng cho Mễ Tuyết.
Món quà bắt mắt nhất chính là chiếc vòng cổ có tên "tình yêu cháy bỏng".
Nhìn chiếc vòng cổ bằng ru bi rất đẹp mắt, ánh mắt Mễ Tuyết lại càng dịu dàng ấm áp. Cô biết Trương Dương sẽ không quên cô và nhất định sẽ mang quà về tặng cô.
Song cô cũng không ngờ Trương Dương sẽ mang món quà quý giá như vậy trở về.
- Sợi dây chuyền này thật sự rất hợp với em, xem ra nó sinh ra là dành cho em, anh chỉ đi muộn một chút thôi là hết rồi.
Trương Dương tự tay đeo vào cho Mễ Tuyết, sau khi đeo xong thì hài lòng nói.
Sau khi Mễ Tuyết đeo chiếc vòng cổ vào thì càng thêm phần xinh đẹp, càng tăng thêm phần quý phái và càng quyến rũ đắm say lòng người.
Mễ Tuyết mặt gật đầu, lại có chút hiếu kỳ hỏi:
- Đến chậm một chút là hết rồi, sao lại như vậy?
Trương Dương kể lại đơn giản chuyện Lý công tử nhưng không nói đến chuyện gã gọi người đến trả thù hắn, chuyện rắc rối như vậy hắn không cần nói ra.
Nói ra chuyện đó sẽ chỉ làm Mễ Tuyế lo lắng.
Thời gian hạnh phúc luôn trôi qua rất nhanh, hai người hàn huyên không bao lâu thì đêm đã khuya, mặc kệ Mễ Tuyết có muốn hay không thì hai người đều cần phải đi nghỉ ngơi.
Trương Dương tạm biệt Mễ Tuyết xong liền quay về phòng ngủ của mình.
Nhìn Trương Dương đi về phòng, Mễ Tuyết thoáng có vẻ thất vọng, nhưng nghĩ đến món quà mà Trương Dương tặng, cô lại cảm thấy trong lòng tràn đầy cảm giác ngọt ngào.
Ngủ ở nhà thoải mái hơn bên ngoài nhiều, sáng sớm hôm sau, Trương Dương thức dậy ra ngoài tu luyện. Long Phong đã đến nơi tu luyện trước hắn.
Tia Chớp và Vô Ảnh cũng đều có mặt ở đó, hai nhóc con này vừa nhìn thấy Trương Dường thì đều lập tức nhảy tới.
Long Phong không nói gì với Trương Dương, hai người đều tự luyện tập chống đẩy một hồi, sau đó lại giao đấu thử vài chiêu. Có Long Phong tu luyện cùng, gần đây năng lực chiến đấu của Trương Dương vẫn không ngừng tiến bộ.
Lần trước có thể lợi dụng kế sách chiến thắng linh vượn cũng nhờ có điều này.
Sau khi tu luyện trở về, Mễ Tuyết đã ngủ dậy và chuẩn bị bữa sáng. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn
Tia Chớp nhìn thấy Mễ Tuyết, lập tức nhảy đến gần kêu chít chít. Nó đang thể hiện rằng nó cũng rất nhớ Mễ Tuyết và còn tố cáo Trương Dương hôm qua đã không đón nó, lại còn bắt nó phải ở lại chỗ của Long Phong.
Tiếc là Mễ Tuyết nghe không hiểu lời của nó, lúc này nó có khiếu nại Trương Dương cũng vô dụng.
Hôm nay Mễ Tuyết không đi học, cũng không đi đến nhà hàng.
Trương Dương ngoan ngoãn đi cùng cô cả một ngày, xem như bù lại hơn mười ngay đi xa trước đó. Hai người đi dạo phố sả láng cả ngày, còn mua không ít quần áo sịn.
Quan niệm mua sắm của Mễ Tuyết bây giờ cũng đã thay đổi.
Cô mua quần áo cho Trương Dương, cũng không còn mua những bộ mấy chục tệ ngoài vỉa hè nữa mà cũng bắt đầu mua hàng hiệu, động tay đến loại quần áo giá mấy nghìn tệ một chiếc.
Hoàn cảnh có thể thay đổi một người, Mễ Tuyết từ khi trở thành bà chủ, tiếp xúc với những đối tượng khác nhau nên tư tưởng cũng từ từ thay đổi.
Cô biết Trương Dương không thiếu tiền, nếu không thiếu tiền, cũng cũng không cần phải hà tiện như vậy, nhiều khi quần áo cũng đại diện cho một con người.
Cô cũng không muốn Trương Dương đi ra ngoài phải mất mặt, bị người ta chê cười.
Hôm nay Long Phong vẫn chưa về. Anh ta bị Trương Dương cử đi làm một nhiệm vụ quan trọng.
Long Phong phải đích thân đi đến Tiêu Ấp một chuyến, đi mua một đống dược liệu quan trọng cho Trương Dương. Bào chế máu của linh vượn thành đan dược cần rất nhiều dược liệu phụ trợ, những dược liệu này càng tốt thì công hiệu của Tinh Huyết đan càng cao.
Đây chính là linh vượn tự nguyện hiến máu, nếu không tìm dược liệu phụ để bào chế thuốc thì quá lãng phí, chắc chắn Trương Dương cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho mình được.