Thời gian nói chuyện đã hơn mười phút.
Trương Dương đi đến bên người ông Tề, cẩn thận quan sát sắc mặt của ông Tề.
Đây là hắn mượn việc quan sát để che dấu bản thân mình. Hắn lúc này thật sự không biết làm sao có thể chung sống với Trương Khắc Cần một lần nữa.
- Đợi ông Tề tỉnh rồi thì hãy nói với ông cụ là lần sau ba sẽ đến thăm ông ấy. Bệnh của ông Tề phải nhờ cậy vào con rồi.
Trương Khắc Cần đứng lên, nói với Trương Dương xong liền lập tức đi ra ngoài.
Đưa mắt nhìn theo Trương Khắc Cần rời đi, Trương Dương lại khẽ lắc lắc đầu. Hắn cũng không biết sau này sẽ đối diện với cha như thế nào, thôi tất cả cứ để tự nhiên vậy.
Trương Khắc Cần mới vừa đi, Thái Triết Lĩnh liền quay vào, nhưng anh ta cũng không nói gì.
Thái Triết Lĩnh hiểu có một số chuyện anh ta không nên hỏi hay nói gì cả.
Nhìn Tề lão một hồi, Trương Dương duỗi ngón tay ra búng búng lên các cây kim châm cứu một cách nhẹ nhàng, lúc này hắn đã hoàn toàn hồi phục tinh thần.
Khi chữa bệnh cứu người, Trương Dương sẽ không để cho chính mình phân tâm.
Đây là lần thứ ba búng kim, hiệu quả của ba lần này không thua kém gì năm lần búng trước, nội công dồi dào khiến hắn làm việc dễ dàng hơn nhiều.
Lần thứ tư, lần thứ năm.
Búng kim châm cứu lần thứ sáu xong, Trương Dương liền dừng lại.
Sáu lần búng kim châm cứu đủ để cơ thể ông Tề đạt được trạng thái tốt nhất, tiếp theo có thể cho ông cụ uống thuốc được rồi.
Ông Tề dần mở mắt ra, có cảm giác cơ thể tràn trề sinh lực. Ông ta vừa mở mắt vừa cười rất tươi, ông ta cảm thấy mỗi tế bào trên người đều vô cùng thoải mái và đang nhảy nhót.
Trương Dương lấy từ trên người ra một hộp thuốc và bỏ một viên thuốc ra.
Một mùi thơm thanh khiết của viên linh dược nhanh chóng bay ra. Ông Tề mới tỉnh lại, ngửi thấy mùi thuốc lập tức cảm thấy thèm ăn, suýt chút nữa há mồm cắn luôn viên thuốc trên tay Trương Dương.
Thái Triết Lĩnh cũng ngửi thấy mùi thuốc, nhưng lại cảm thấy vô cùng khoan khoái, dễ chịu, anh ta cũng rất giật mình.
Thực ra không phải lần đầu tiên anh ta ngửi thấy cái mùi này. Lần trước ở hiện trường vụ tai nạn giao thông, Trương Dương cũng đã cho Vương Thần uống loại thuốc này, chỉ có điều đó là trường hợp ngoài trời. Trương Dương lấy viên thuốc ra cho Vươngg Thần ăn thì không có mùi thuốc thơm nồng bay ra ngoài như thế này.
Bây giờ là trong phòng, lại là một căn phòng nho nhỏ, Trương Dương lại không cho ông Tề ăn thuốc ngay nên mùi thuốc càng trở nên nồng nàn hơn.
- Ông Tề à, đây là sâm hoàn, dùng viên sâm hoàn này rồi thì bệnh của ông coi như đã gần khỏi, tiếp đó cháu sẽ kê cho ông một đơn thuốc, cứ làm theo yêu cầu của cháu thì cháu cam đoan ông sống thêm mười năm nữa cũng không vấn đề gì.
Trương Dương khẽ mỉm cười, cầm viên thuốc trực tiếp đưa cho ông Tề uống. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn
Ông Tề mở mắt to hơn, vì bản thân ông ta quyền cao chức trọng nên từng gặp qua rất nhiều bất ngờ hay bảo bối kì lạ, nhưng lúc này cũng cảm thấy kinh ngạc.
Viên sâm hoàn này chỉ cần ngửi mùi đã biết là không tầm thường, người khôn ngoan sẽ lập tức hiểu ngay rằng Trương Dương không hề đơn giản như người ta tưởng tượng. Lần này ông ta đã gặp được cao nhân, viên thuốc này cũng khẳng định là không đơn giản.
Điều này thì ông ta và ông Ngô có suy nghĩ gần như nhau.
- Cảm ơn cháu, bác sĩ Trương!
Sau khi uống viên thuốc vào, ông Tề mới nhẹ nhàng nói. Cảm nhận được cơ thể hoạt bát, lại ngửi thấy mùi thuốc thơm ngát diệu kì, ông ta hoàn toàn tin tưởng rằng mình sẽ không sao.
Một người như Trương Dương mà không chữa khỏi bệnh cho ông ta được thì e rằng cả nước không còn ai có biện pháp nào chữa được.
Lúc này ông ta cũng hiểu được tại sao Trương Dương có thể cứu sống được ông Kiều trong khi nhiều cố gắng trong và ngoài nước phải chịu bó tay như vậy. Sự thật Trương Dương cũng không phải là một bác sĩ bình thường.
- Ông không cần khách sáo vậy đâu. Tuần sau cháu sẽ đến khám lại cho ông, cần phải tái khám ba lần nữa. Nếu ông không bận gì thì cứ ở lại đây, cháu thấy môi trường ở đây rất tốt.
Trương Dương cười ha hả, lấy giấy bút từ trong túi vải đeo vai ra, vừa kê đơn vừa nói.
Nhất định phải tái khám rồi, Trương Dương biết ông Tề vốn ở thủ đô nên mới cố ý nói như vậy, sau này hắn cũng không muốn phải đi đến thủ đô mấy chuyến để khám lại cho ông Tề.
- Ông hiểu rồi, trước khi chữa khỏi bệnh thì ông sẽ không đi đâu cả.
Ông Tề mỉm cười gật đầu nói. Nếu là lúc trước khi ông ta còn muốn tạm thời quay lại thủ đô một chuyến, nhưng sau khi biết được y thuật thần kì của Trương Dương thì liền đổi ý.
Ở tại chỗ này cũng tốt, Trương Dương có thể chữa được bệnh hiệu quả như thế nào, ông ta biết rất rõ.
- Cháu viết toa thuốc xong rồi. Đây là ba viên dưỡng sinh hoàn, ba ngày uống một lần, ông sẽ bình phục rất nhanh thôi.
Trương Dương đưa cho ông Tề đơn thuốc vừa viết xong và ba viên dưỡng sinh hoàn.
Tác dụng của linh dược rất phi thường, dù là người nửa sống nửa chết, gần đất xa trời thì cũng có tác dụng. Trương Dương cho ông Tề uống chính là sâm hoàn ngàn năm. Viên sâm hoàn ngàn năm này đủ để bổ sung cho những tế bào gan đã bị chết của ông ta.
Rất khó có thể hồi phục hoàn toàn, nhưng làm cho ông Tề có một cuộc sống khoẻ mạnh thì đơn giản.
Không chỉ có gan mà các cơ quan khác của ông Tề sau này cũng sẽ rất khoẻ mạnh. Người được dùng linh dược cũng giống như được cải thiện thể chất toàn diện một lần, Vương Thần bị thương nặng như vậy mà có thể đi uống rượu được cũng chính vì nguyên nhân này.
Nhưng ông Tề thì tuyệt đối không được uống rượu. Bệnh của ông ta cũng do rượu gây ra, nếu tiếp tục uống rượu thì sẽ khiến cho bệnh rất dễ tái phát, linh dược cũng không phải là vạn năng.
Cho nên điều quan trọng nhất và đầu tiên, Trương Dương viết rõ hai chữ kiêng rượu.
Nhìn thấy hai chữ kia, ông Tề sửng sốt, lập tức vừa cười mếu vừa lắc đầu. Thời gian cuối đời này của ông ta coi như phải đoạn tuyệt với rượu rồi.
- Ông ngoại và cậu có muốn cháu đưa hai người về phòng nghỉ ngơi không ạ?
Tiễn Trương Dương đi rồi, sau khi trở về, Thái Triết Lĩnh mới đi đến bên người ông Tề, nhẹ nhàng nói.
Ông Tề là một trong những người thân trong gia đình Thái Triết Lĩnh, là người có địa vị tối cao nhưng Thái Triết Lĩnh vẫn là người luôn chăm sóc ông Tề cũng còn vì tình cảm gia đình.
Ông Tề gật đầu, đứng lên.
Mới đi được hai bước, ông ta đột nhiên dừng lại hỏi:
- Tiểu Triết, con làm sao quen biết được với Trương Dương? Quan hệ như thế nào?
Thái Triết Lĩnh hơi ngây người ra. Anh ta không ngờ ông ngoại lại hỏi đột ngột như vậy nhưng vẫn lập tức gật đầu, nói ra tất cả quá trình quen biết và quan hệ với Trương Dương cho ông Tề.
Nghe xong, ông Tề khẽ nhăn mày lại.
- Tiểu Triết, sau này rảnh rỗi thì con không cần ở đây, hãy qua lại giao lưu với Trương Dương nhiều hơn, xây dựng một mối quan hệ thật tốt, như vậy sẽ cực kì có ích cho con sau này.
Ông Tề lại chậm rãi nói. Thái Triết Lĩnh hơi giật mình về sự chỉ bảo của ông Tề nhưng vẫn gật đầu.
Nói xong, ông Tề mới trở về phòng nghỉ ngơi.
Ông ta và ông Kiều đều suy nghĩ giống nhau. Kết giao với một thần y như Trương Dương tuyệt đối sẽ không có thiệt thòi gì, tính mạng con người đều yếu ớt. Một thần y như vậy có thể cứu mạng người ta trong phút ngàn cân treo sợ tóc, chỉ khi giữ được tính mạng thì mới có thể có được tất cả những thứ khác.
Ông Kiều lần này chính là một ví dụ điển hình. Nếu không phải ông ta quá may mắn gặp được Trương Dương và được Trương Dương cứu sống thì dù ông ta có địa vị cao đến đâu, quyền lực lớn đến thế nào cũng vô ích.
Người không còn thì coi như chẳng còn gì.
Vừa mới lái xe đi ra ngoài không bao lâu thì chiếc điện thoại trên người Trương Dương đã đổ chuông. Liếc nhìn số điện thoại, Trương Dương lập tức ấn nút trả lời.
- Trương Dương, tối nay rảnh không? Tên Hồ Bân kia muốn đãi khách, mời đích danh hai chúng ta.
Vừa nối máy, Tô Triển Đào đã oang oang. Trương Dương thoáng ngây người ra, ánh mắt còn có vẻ ngạc nhiên.
- Sao anh biết là tôi đã trở về?
Trương Dương lập tức hỏi một câu, lúc trước hắn đi thì mấy người này đều biết, nhưng Trương Dương không nói là chỉ đi mấy ngày rồi sẽ trở về. Nghe giọng điệu này của Tô Triển Đào thì rõ ràng anh ta đã biết là hắn về rồi.
- Ngốc à, cậu đi máy bay thì cũng đều có bản ghi chép, tôi kiểm tra bản ghi chép đó tất nhiên sẽ biết là cậu về rồi.
Tô Triển Đào cười ha hả nói. Mấy ngày này anh ta đều nhìn chằm chằm vào bản ghi chép của sân bay. Hôm qua vừa nhìn thấy tên Trương Dương, anh ta liền biết ngay là hắn đã trở về rồi.
Hôm qua anh ta vốn định tìm Trương Dương, nhưng nghĩ rằng Trương Dương vừa trở về, còn chưa kịp nghỉ ngơi nên thôi.
Hôm nay Hồ Bân gọi điện thoại, vừa hay anh ta thông báo cho Trương Dương luôn.
- Tôi cũng không chắc, tôi còn có bạn ở bên này…
- Có bạn thì dẫn đến đây, hôm nay bọn anh Thành cũng đều đến cả. Từ sau khi cậu đi, các an hem cũng không có tụ tập gì. Hẹn rồi đấy nhá, tối đến Vọng Nguyệt lâu ăn cơm, không gặp không về.
Tô Triển Đào cắt lời Trương Dương, chưa đợi hắn nói đã vội cúp luôn điện thoại, khiến Trương Dương chỉ còn biết lắc đầu bất đắc dĩ.
Tô Triển Đào còn chưa biết người bạn của hắn là ai mà đã mạnh mồm rộng rãi như vậy, thực sự làm Trương Dương hơi bối rối.
Đây cũng là một cái tật của Tô đại công tử. Anh ta chỉ chăm chú vào tên của Trương Dương trên biểu ghi chép của sân bay mà không hề để ý đến người khác. Nếu anh ta để ý hơn một chút thì nhất định sẽ phát hiện ra cái tên Cổ Phương và tất nhiên sẽ biết người bạn của Trương Dương sẽ là ai.
Quay về đến biệt thự thì đã là giữa trưa, bọn Cổ Phương vẫn chưa ăn cơm, vẫn đang chờ Trương Dương vào bếp nấu cơm.
Khi ăn cơm trưa, Trương Dương còn chưa nói ra lời mời của Hồ Bân thì Cổ Phương và Lý Vĩ đã cáo từ.
Sáng nay bọn họ nhận được điện thoại của người nhà gọi đến, nói là trong nhà có chút chuyện cần bọn họ trở về, mục đích của chuyện đi này căn bản bọn họ đã đạt được rồi.
Trương Dương đã nhận quà biếu, còn được đi chơi với Trương Dương một chuyến, ít nhất cũng đã giúp Trương Dương hoàn thành ý nguyện, coi như đã có được tình bạn tốt đẹp.
Hai người phải về, chuyện lời mời buổi tối, Trương Dương cũng không tiện nói ra. Sau khi ăn xong, Trương Dương liền tiễn bọn họ ra đến đường cao tốc.
Hai người lái xe đến nên lúc đi về cũng tiện, không cần phải mua vé máy bay và đổi chuyến.
Sau khi tiễn Cổ Phương, Trương Dương mới gọi điện thoại cho Tô công tử nói buổi tối hắn có thời gian và có thể đi được.
Mễ Tuyết đến nhà hàng, Long Phong thì bế quan tu luyện, chỉ còn lại Khúc Mỹ Lan buồn chán xem tuổi vi cả ngày.
Suy nghĩ một lát, Trương Dương lái thẳng xe đến bệnh viện Tam Viện. lúc này hắn không có tâm tư về nhà, muốn đi đến bệnh viện xem thử đề tài đã tiến triển đến đâu rồi.
Trương Dương vẫn rất quan tâm đến tiến triển của đề tài nghiên cứu, cho dù hắn có rũ bỏ trách nhiệm đứng mũi chịu sào nhưng cũng không thể đem con bỏ chợ, một câu cũng không thèm hỏi han đến được. Tuy nhiên hắn cũng phải chọn ra vài người cùng phụ trách đề tài này, tham gia vào đội ngũ những người phụ trách đề tài.
Lại càng khỏi phải nói hắn còn có nhiều bạn học ở đây.
- Trương Dương, cuối cùng cậu đã trở lại rồi!
Mới đến văn phòng tầng trệt của tổ nghiên cứu thì có một giọng nói bất ngờ vang lên gọi Trương Dương lại. Cô bé Vương Lộ đúng lúc từ nhà vệ sinh đi ra, tay vẫn còn ướt nhèm nhẹp, đã vui sướng reo lên.
Vương Lộ đang nói cũng biết rằng cô vừa kêu lên thì mấy người từ văn phòng còn chưa đóng cửa sẽ lập tức chạy ra. Bọn Cao Phi đều có mặt, nhìn thấy Trương Dương ai nấy đều có vẻ mặt ngạc nhiên.
- Trương Dương đã trở về rồi, tôi sẽ lập tức đi thông báo cho thầy Vương biết.
Thi Nhan nhìn thấy Trương Dương, lập tức reo lên và quay trở lại văn phòng. Thầy Vương mà cô nói đến chính là Vương Quốc Hải, đúng lúc hôm nay Vương Quốc Hải có việc bận nên vắng mặt.