Đi qua đoạn đường vừa xảy ra chuyện, đoạn đường phía trước rất thông suốt.
Trương Dương và Long Phong đều không tiếp tục tu luyện, tu luyện ở trên xe vốn là hành vi giết thời gian cho đỡ buồn chán.
Lúc này Long Phong còn mỉm cười. Anh ta mặc dù không trực tiếp cứu người, nhưng cũng ra tay trợ giúp, cảm giác sau khi giúp người khác khiến anh ta cảm thấy rất thoải mái và vui vẻ.
Tâm trạng thoải mái, anh ta vận nội công dường như cũng trở nên nhanh hơn, tâm pháp cao cấp này quả nhiên không giống với những tâm pháp khác, có thể thay đổi theo tâm trạng.
Mãi khi đến tận thành phố Nhạc Châu, trên đường cũng không xảy ra chuyện gì bất ngờ nữa.
Bây giờ khí trời rất tốt, cũng không có mưa tuyết, tai nạn giao thông lúc nãy là do đổi hướng sang đường, bình thường con đường này cũng không xảy ra sự cố gì lớn.
Khi đi vào thành phố Nhạc Châu thì đã giữa trưa, thời gian vẫn thoải mái, muốn đi xem tượng Phật trên núi Nhạc Sơn thì cần leo núi hoặc đi thuyền.
Sau khi đỗ xe xong và giao cho người lái tàu trông coi, ba người nhóm Trương Dương liền chọn đi thuyền.
Từ mặt song ngước nhìn lên tượng Phật thì quan sát rõ ràng hơn khi đi leo núi nhiều, từ đây có thể dùng trực quan ngắm nhìn toàn diện ngôi tượng Phật lớn.
Long Thành bao hẳn một chiếc thuyền du lịch nhỏ. Long Phong và Trương Dương đều chuẩn bị máy ảnh để chụp lại những gì họ cảm thấy thích thú.
Vì bao cả thuyền nên không cần chờ người khác, muốn đi đâu xem thế nào cũng được.
Loại thuyền nhỏ này chạy trên sông có cảm giác kém xa so với thuyền cao cấp. Ba người ngồi ở mũi thuyền, tay cầm máy ảnh, nghe tiếng rẽ nước bên cạnh, lúc này ai cũng có thể cảm giác rất dễ chịu.
- Khó trách cổ nhân nói, đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường, không đi ra ngoài sao có thể lĩnh hội được điều này.
Cảm nhận được cảm giác vui sướng do thiên nhiên mang lại, Long Phong không khỏi thở dài. Trước kia anh ta chỉ biết bế quan tu luyện, căn bản không được trải nghiệm cảm giác này.
- Bất kể là người thường hay người tu luyện nội công như chúng ta đều không đi ngược lại với quy luật tự nhiên được. Vô thượng thực điển là pháp môn cao nhất của đạo gia, hàm chưa nhiều đạo lý tự nhiên. Anh nên đi ra ngoài nhiều một chút, như vậy sẽ có lợi cho việc tu luyện của anh.
Trương Dương khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nói.
Long Phong gật đầu tán thành. Trong khoảng thời gian này anh ta luôn thảo luận trao đổi với Trương Dương và đã sớm nói cho hắn biết về việc tu luyện của mình.
Vô thượng thực điển của Trương Dương hàm chứa rất nhiều đạo lý tự nhiên. Đây mới là pháp môn chân chính, chẳng trách lại được tôn là tâm pháp tối thượng.
Có thể có được tâm pháp này đúng là anh ta có phúc lớn.
Long Thành không lĩnh hội được lời nói của hai người, lúc này anh ta đang cảm nhận vẻ đẹp thiên nhiên xung quanh, thuần túy là đi du lịch.
Anh ta rất hiếm có được chuyện du lịch thoải mái ntny, bình thường anh ta bận rộn rất nhiều việc, không có được thời gian rảnh rỗi để đi du lịch, có đi ra ngoài cũng chỉ là tụ tập bạn bè, còn số lần được tĩnh tâm thoải mái đi du lịch thật sự rất ít.
- Thưa mấy quý khách, đã đến nơi rồi.
Khi bọn hắn đang nói chuyện thì chủ thuyền cười ha hả nói.
Đối với chủ thuyền mà nói thì bọn hắn bao thuyền như vậy sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian chờ đợi nên sẽ tranh thủ kiếm thêm được chút tiền.
Sau khi ông ta nhắc, nhóm Trương Dương đều không nói gì nữa, tất cả đều ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Chiếc thuyền đi vòng đến một đảo nhỏ, một pho tượng Phật cực lớn dần dần hiện ra đập vào mắt ba người. Đầu Phật rất lớn dần hiện ra từ trong núi, đầu Phật cao mười mấy mét cho người ta cảm giác xúc động khác thường.
Chiếc thuyền tiếp tục đi tới, cả pho tượng Phật dần dần hiện ra, thân cao hơn 70 mét, lù lù hiện ra trước mắt, cảm giác chấn động này rất khó diễn tả.
Mặt sông không rộng lắm, cũng không có nhiều thuyền, chủ thuyền đỗ ở vị trí tốt nhất rồi giữ ổn định thăng bằng cho nhóm Trương Dương thưởng thức.
Ở vị trí tốt nhất này, khoảng cách từ tượng Phật đến mặt sông là rất ngắn, cả tòa tượng Phật đồ sộ hùng vĩ được thu hết vào trong tầm nhìn.
Thật sự không thể tưởng tượng được một pho tượng Phật cao lớn hơn tòa nhà hai mươi tầng khi sừng sững hiện ra trước mắt mình thì sẽ có cảm giác gì.
Cho dù Trương Dương và Long Phong đều là người tu luyện nội công cấp cao nhưng lúc này cũng kinh ngạc nhìn chằm chằm vào pho tượng.
Pho tượng Phật lớn như thế này nhìn trong ảnh và ngoài đời khiến người ta có cảm giác hoàn toàn khác nhau, ngay cả Trương Dương lúc này đây cũng quên cả chụp ảnh.
- Đây, đây sao con người có thể làm được?
Một lát sau, Long Phong mới khẽ hỏi một câu. Pho tượng Phật lớn như vậy đã làm bọn hắn kinh ngạc, nghĩ đến đây là tác phẩm do người bình thường làm ra khiến Long Phong không khỏi rùng mình khâm phục.
- Đúng, trí tuệ của các cụ thời xưa thật không thể tưởng tượng được!
Trương Dương nhẹ nhàng gật đầu, đứng ở chỗ này hắn cũng vô cùng kinh ngạc nói. Người bình thường chỉ cảm nhận được tượng Phật đồ sộ chứ không có cảm nhận sâu sắc như bọn hắn.
Cảm xúc của bọn hắn là bái phục sức mạnh vô hạn của con người.
Những điều tưởng như không bao giờ làm được thì con người dùng trí tuệ thông qua lao động miệt mài lại có thể làm được. Bọn họ không có nội công, cũng không có võ nghệ cao cường như người tu luyện nội công, nhưng lại có sức mạnh lớn đến như thế.
Chỉ những con người bình thường này dùng đôi bàn tay của mình, dùng trí tuệ của mình làm được những chuyện không thể tưởng tượng nổi, ngay cả những người tu luyện nội công cũng không làm được.
Pho tượng Phật lớn như vậy cho dù là môn phái kiệt xuất nhất như Đường gia cũng không thể nào làm được. Đây gần như là việc ngoài sức tưởng tượng của bọn họ.
Ba người lẳng lặng đứng nhìn. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Long Thành là người tu luyện có trình độ thấp nhất trong ba người, anh ta chỉ kinh ngạc, khâm phục trí tuệ của người xưa, ngoài ra không suy nghĩ gì nhiều.
Tuy anh ta cũng là người tu luyện nội công nhưng chỉ là người tu luyện nội công bình thường, cũng không cho mình là người tài trí hơn người, đối với pho tượng Phật lớn thế này cũng không có cảm súc gì sâu sắc.
Long Phong thì khác.
Từ trước đến nay, anh ta chưa bao giờ nghĩ mình là người thường. Anh ta giống những người tu luyện nội công khác, cho mình ở đẳng cấp cao, là chúa tể hoàn toàn khác biệt với những người bình thường.
Cho dù bọn họ không có biểu hiện khinh thường người bình thường, nhưng trong lòng lại là một chuyện khác, nhìn vào cách cư xử trước đây của anh ta cũng có thể nhận ra điều này.
Chúng sinh chẳng qua chỉ là đàn kiến.
Đây cũng là tâm lý và quan niệm phổ biến của những người tu luyện nội công.
Nhưng ngày hôm nay anh ta đã hoàn toàn thay đổi quan niệm này. Chúng sinh dù luôn bị bọn họ coi là kiến lai có thể tạo ra điều kì diệu mà bọn họ không tưởng tượng nổi.
Một pho tượng phật như vậy, chỉ nhìn thoáng qua cũng khiến người ta có cảm giác muốn sùng báo Phật. Chính những người bình thường mà bọn họ coi là kiến lại xây dựng nên được.
- Mọi người đều bình đẳng, chỉ cần là con người thì đều bình đẳng.
Miệng Long Phong chợt mấp máy, khẽ nói. Anh ta vừa nghĩ đến đề mục mở đầu của Vô thượng thực điển có câu " vạn vật chúng sinh đều bình đẳng", lúc trước anh ta không lý giải được câu này, còn bây giờ thì đã hiểu được.
Đây là một quan niệm chúng sinh bình đẳng, không phải sự bình đẳng về địa vị, có con người thì sẽ có giai cấp, muốn chúng sinh hoàn toàn bình đẳng là điều không thể.
Bình đẳng ở đây là nói về thân phận của chúng sinh.
Đều là người, dù có đi đến dây cũng không thoát khỏi những quy luật tự nhiên, sau trăm năm đều trở thành một nắm đất, như thế thì có khác biệt?
Cho dù người tu luyện nội công có thể sống lâu hơn một chút nhưng cũng chỉ có hạn. cao thủ hàng đầu tầng thứ tư sống lâu cao nhất cũng chỉ hơn một trăm tuổi, cho dù là người bình thường thì cũng có không ít người sống đến cái tuổi này.
Có rất nhiều người sống thọ hơn một trăm tuổi.
Giờ khắc này, Long Phong có thể lĩnh hội được rất nhiều điều và cũng có thể cảm nhận được rất nhiều.
Nội công trong cơ thể anh ta vận chuyển rất nhanh, ánh mắt anh ta dần trở nên nghiêm nghị, dần dần nhìn bề ngoài Long Phong lại cho người ta có cảm giác thần kì khác người.
- A, anh chàng của Long gia kia đã ngộ đạo rồi.
Từ phía xa trên núi, một ông cụ chăm chú nhìn về phía chiếc thuyền, ánh mắt cũng có vẻ kinh ngạc.
Khoảng cách từ chỗ ông ta đến chiếc thuyền ít nhất cũng vài trăm mét. Từ khoảng cách này, nhất cử nhất động, từng sự biến đổi vẻ mặt của Long Phong, ông cụ đều nhìn thấy rất rõ ràng, cho dù ông không có thị lực tốt như Trương Dương.
Lúc này Trương Dương cũng đang cảm nhận sâu sắc và suy ngẫm thật sâu.
Hắn chiêm ngưỡng pho tượng Phật lớn không giống với Long Phong.
Đến bây giờ, Trương Dương chưa từng có cảm giác mình là người tài trí hơn người, tính cách của hắn căn bản cũng khác Long Phong. Hắn đối với ai cũng như ai.
Điều hắn đang cảm nhận lúc này là khí thế sừng sững hùng vĩ của pho tượng Phật đến ngàn năm vẫn sáng rọi không thay đổi.
Đời người ngắn ngủi, cho dù là hoa cỏ cây cối cũng không thoát được tác động của thời gian. Từ cổ chí kim, cây cối cũng có ngày phải mục nát, tảng đá dù có cứng rắn cũng có ngày bị thời gian phong hóa, dù là thứ gì cũng không ngăn cản được sự thay đổi của thiên nhiên.
Một pho tượng Phật bình thường, đặc biệt là một pho tượng Phật lộ thiên, trải qua nghìn năm gió táp mưa sa, chịu tác động của mưa nắng cũng không còn ở hình dáng ban đầu, nhưng tượng Đức Phật thế tôn thì nghìn năm vẫn trường tồn cũng thời gian.
Nếu muốn nói thì chỉ có nét mặt thương cảm chúng sinh trên tượng Phật dù trải qua thời gian ngàn năm, cô độc ngàn năm nhưng vẫn mãi ngồi như vậy, nhìn chúng sinh thương cảm như vậy.
Nếu pho tượng có cảm súc sống thì có lẽ cũng có cảm giác thương cảm như vậy.
- Sinh mạng có ý nghĩa gì?
Giờ khắc này, Trương Dương trong lòng đột nhiên hiện ra một câu hỏi. Đây là câu hỏi được người ta thảo luận sôi nổi, nghiền ngẫm ngàn đời nay.
Nhưng đến giờ vẫn không ai lý giải gãy gọn được, khiến cho hắn có cảm giác nghi hoặc sâu sắc.
Điều mà hắn suy ngẫm tuyệt đối không phải vì nghĩ riêng cho bản thân hắn mà vì nghĩ cho nhân loại. Điều Trương Dương thắc mắc là một câu hỏi có ý nghĩa nguyên thủy nhất, sự tiếp diễn của sinh mạng, ý nghĩa của sự sinh tồn.
Trương Dương dần dần nhíu mày chặt lại, đang tự hỏi một cách khổ sở.
- Đạo lý tự nhiên?
Từ trên núi xa, ông cụ có vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, lần này ông cụ đang chăm chú nhìn Trương Dương.
Long Phong ngộ đạo đã khiến ông giật mình, không ngờ Trương Dương cũng ngộ đạo mà còn ngộ ra một cách sâu sắc hơn Long Phong. Hắn đã nghĩ chạm được đến đạo lý tự nhiên.
Ông cụ quay đầu lại nhìn thấy đầu Phật, nét mặt khẽ giãn ra nở một nụ cười thật tươi.
Ông Phật lớn này, vị Phật quan tâm tới tất cả chúng sinh không ngờ lại mang đến cơ duyên với hai anh chàng kia lớn đến vậy, xem ra hai chàng trai đến đây lần này đã không uổng công.
Cơ duyên như vậy, đừng nói đối với bọn họ, cho dù đối với cao thủ tu luyện nội công tầng thứ tư mà nói cũng không phải cầu mà gặp được.
Thời gian chậm rãi trôi qua, chủ thuyền đã nhắc nhở lần nữa, Trương Dương và Long Phong mới hồi phục lại tinh thần. Vẻ mặt Long Phong vô cùng thư thái và vui sướng khó tả.
Ngộ đạo là điều mà rất nhiều cao thủ tu luyện nội công khao khát có được, đây là một kiểu gia tăng độ vững vàng của nội tâm, dù là loại linh dược nào, bảo bối nào cũng không mang lại được.
Trong giới tu luyện từng có một câu như thế này. Người tu luyện ngộ đạo tuyệt đối không bao giờ có khả năng bị tẩu hỏa nhập ma, chỉ điểm này cũng có thể nhận thấy ngộ đạo khó khăn đến thế nào. Vả lại, một người tu luyện may ra mới có được một người từng ngộ đạo đã là rất quý rồi.
Tỉ lệ một trên mười cũng vô cùng hiếm và vô cùng khó khăn.