Cả ba đại gia tộc đều tề tựu đông đủ, cuộc khảo sát của Long gia cũng sắp diễn ra.
Ba đại gia tộc, tổng cộng có hai mươi lăm người đến. Con số này cũng không ít, tất cả đều là cao thủ nội công tầng thứ hai trở lên, trong đó có một số thanh niên kiệt xuất. Mục đích của ba đại gia tộc này đã được miêu tả sinh động.
Long gia ở tiếp đãi bọn họ, đồng thời cũng ngầm cảm thấy tức giận.
Đổi lại là bất cứ ai nếu bị người khác đến nhà với ý định xấu như vậy thì chắc hẳn cũng không thể vui mừng được.
- Đã lâu rồi Long gia không náo nhiệt như vậy nhỉ?
Trong phòng, Trương Dương rót trà cho Long Phong, cười ha hả nói.
Sau khi đưa cho Long Phong một chén trà, Trương Dương lại rót thêm hai chén cho Tia Chớp và Vô Ảnh ở bên cạnh. Truy Phong cũng nằm ở một bên, nó đang thở phì phì, không thèm đánh mắt đến chỗ trà kia.
Truy Phong ăn rất nhiều thứ, uống cả rượu, căn bản chẳng giống ngựa bình thường gì cả, nhưng nó ghét nhất lại là nước trà, sau khi uống thử một lần thì kiên quyết không thèm uống đến lần thứ hai.
- Trăm năm trở lại đây chưa từng có.
Long Phong cười khổ một tiếng nói. Trong hai ngày này, cả ba đại gia tộc lục tục kéo đến quả thực đã làm cho Long gia trở nên rất náo nhiệt.
Đây cũng là lần đầu tiên Long Phong nhìn thấy nhiều người ngoài đến như vậy. Tiếc là mục đích của những người này đều không trong sáng, Long gia không cần kiểu náo nhiệt như thế.
Trương Dương buông ấm trà, ngạc nhiên hỏi:
- Trăm năm? Nói như vậy trước kia từng có sao?
Long Phong gật đầu, chậm rãi nói:
- Có, cách đây một trăm năm, đất nước rối ren, lúc ấy bốn đại gia tộc liền tề tựu về Long gia, thương lượng xem có nên xuống núi tương trợ hay không.
Nói xong anh ta lại uống một ngụm trà.
- Kết quả thương lượng lần đó như thế nào?
Lời nói của Long Phong khiến Trương Dương có một chút tò mò. Cách đây trăm năm là thời điểm u tối nhất của lịch sử đất nước, các cường quốc phương Tây xâu xé đại lục Hoa Hạ, trước đây có rất nhiều người tu luyện nội công đều đứng lên chống xâm lược.
- Xuất núi rồi nhưng không phải toàn bộ đều đi, phải có một số người nhất định để bảo vệ cho các đại gia tộc.
Long Phong từ tốn nói. Một trăm năm trước, kết quả cuối cùng là hơn bốn mươi cao thủ của bốn đại gia tộc xuất sơn. Những cao thủ này tạo thành uy hiếp rất lớn đối với liên quân và cũng lập được nhiều chiến công hiển hách trong cuộc kháng chiến.
Trương Dương nhẹ nhàng gật đầu hỏi:
- Cũng phải, tổ bị phá thì làm sao trứng còn nguyên vẹn được? Đất nước đối với những người tu luyện nội công như chúng ta cũng chẳng có điểm nào tốt.
Trong cuộc kháng chiến, rất nhiều cao thủ tu luyện nội công đã ngã xuống. Trên thực tế, không chỉ trong chiến tranh mà trong lịch sử dân tộc Trung Hoa chống giặc ngoại xâm đều có sự tham gia của những người tu luyện nội công.
Rất nhiều gia tộc nổi tiếng đều bị mất đi vào thời gian này, số lượng người tu luyện nội công cũng cường thịnh trở lại nhưng dù sao số lượng cũng quá ít, không thể chống lại được với lực lượng hùng mạnh của địch.
Ví dụ điển hình nhất là Đường gia, gia tộc hùng mạnh nhất, có kỹ thuật tu luyện mạnh nhất cũng vì vậy mà diệt vong.
Trương gia người ít, trong lúc biến động cũng ra tay tương trợ, nhưng bọn họ dùng cách riêng để thực hiện. Truyền nhân của Trương gia là Trương Đạo Càn cũng vì cứu người trong thời kì kháng chiến mà bị chết trận khiến những người có quan hệ với Trương Dương kiếp trước hoàn toàn biến mất.
- Lần đó, bốn đại gia tộc chúng ta có ảnh hưởng không nhỏ, chỉ là tiếp đó, đất nước có nội loạn, mọi người không muốn tham gia nội chiến nên đều quay về gia tộc, mãi đến sau khi kết thúc chiến tranh mới lại xuất núi. Sau kháng chiến là nội chiến, mọi người cũng nảnn lòng thoái chí, không muốn tái xuất với đời nữa.
Long Phong thở dài nói, trên thực tế cái giá mà bốn đại gia tộc trả năm đó cũng không nhỏ. Ai là cao thủ nội công tầng thứ ba thì còn may, đạn bình thường không làm bọn họ bị thương được, nhưng đối mặt với súng ống lựu đạn thì bọn họ cũng gặp nguy hiểm như thường.
Mỗi lần xuất núi năm đó, số người trở về đều ít hơn số người ra đi, những người này coi như là vì đất nước hi sinh, chết trận nơi chiến trường.
Chỉ là không ai biết đến tên tuổi bọn họ, ngay đến bây giờ bên ngoài cũng không ai biết đến những cống hiến của bọn họ.
- Tôi hiểu, bọn họ đều là anh hùng!
Trương Dương yên lặng gật đầu, Long Phong có vẻ mặt tiếc nuối, tiếp tục nói:
- Năm đó bốn đại gia tộc kỳ thật rất đoàn kết đồng lòng, khi đối mặt với kẻ thù đều đoàn kết trên dưới một lòng. Lần đó khách đến rất đông nhưng lại vô cùng hoà thuận, không giống như lần này, hoà bình rồi nhưng tâm niệm con người lại bắt đầu đổi thay.
Trong lời nói của Long Phong có hàm chưa ý oán giận. Cả ba đại gia tộc đến lần này vì lý do gì thì ngay cả Trương Dương cũng nhìn ra được, nói gì đến người nhà Long gia.
Đất nước hoà bình lâu rồi, mọi người trong mấy gia tộc phát triển cũng khá tốt, nhàn cư vi bất thiện, bắt đầu nghĩ đến nhiều chuyện khác.
Hiện giờ bắt đầu tranh giành danh tiếng. Trong hai nghìn năm qua, Long gia vẫn luôn xếp thứ nhất, cây to gió lớn. Lý gia và Hô Diên gia vẫn ấm ức với Long gia liền câu kết với nhay, muốn kéo danh hiệu đứng đầu của Long gia xuống. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Mặc kệ ai đứng thứ nhất thì đều gườm áp lực của Long gia.
Trương Dương cười cười, lại tiếp tục rót trà cho Long Phong mà không nói gì.
Long Phong nhìn Trương Dương, lại nói tiếp:
- Trương Dương, tộc trưởng nhờ tôi chuyển lời lại cho cậu rằng Long gia chúng tôi lần này chuẩn bị cho Y Thánh Trương gia một ghế quan sát, cậu chính là đại biểu của Trương gia.
- Ghế quan sát, chuẩn bị cho một mình tôi sao?
Trương Dương hơi sững sờ, lập tức hỏi.
Long gió nhẹ nhàng gật đầu, nói:
- Đương nhiên phải chuẩn bị chứ, mặc dù cậu chỉ có một người, nhưng thân phận truyền nhân Y thánh nhất mạch của cậu là sự thật. Y thánh nhất mạch vốn có ít người, một người có thể tới được đã là rất tốt rồi, các cậu không có khả năng đến nhiều người như vậy. Tộc trưởng nói, khó có dịp ngàn năm ngũ đại thế gia tụ họp cùng một chỗ, lần này sẽ làm cho thật náo nhiệt!
- Được rồi, tùy các anh!
Trương Dương ngây người một chút, lập tức vừa cười cười vừa nhẹ nhàng gật đầu nói.
Ý của Long gia như vậy, Trương Dương rất hiểu. Mặt khác, chẳng phải ba đại gia tộc kia đến tìm Long gia gây khó dễ đấy sao. Long gia lôi kéo hắn dù sao cũng chỉ coi là có thêm một sự trợ giúp.
Thành viên của Y thánh nhất mạch quá ít, nhưng thực sự lại là ngàn năm thế gia, nói về lịch sử thì thời gian còn dài hơn ba đại gia tộc kia nhiều. Riêng điều này thì bọn họ nhất định phải thừa nhận địa vị chính thống của Trương gia.
Lần này Trương Dương đến đây cũng có ý muốn giải quyết dứt khoát chuyện với Trương gia của Hoa Đà cư lần trước, nếu như có thể giúp Long gia một phen thì Trương Dương cũng không ngại.
Huống chi Long Phong vẫn là bạn tốt, anh em tốt của hắn.
Về chuyện có đắc tội các đại gia tộc khác hay không thì Trương Dương chẳng nghĩ ngợi nhiều.
Y thánh nhất mạch ít người, nhưng không sợ đắc tội người khác, bằng không lần trước Trương Dương cũng sẽ không ra tay đối phó Hô Diên Ngạo Bác.
Nếu người khác đắc tội bọn họ, bọn họ cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho người ta, chỉ e dù đối phương là thế gia có thực lực hùng hậu cũng không được.
Trương gia có ít người nhưng cũng có ưu điểm của ít người, mỗi người của Trương gia đều là cao thủ. Ít người nên không cần lo ngại, nếu bị bọn họ nhắm vào thì không cần lo lắng về cuộc sống hàng ngày.
Trương gia am hiểu nhất chính là y thuật, y thuật có thể cứu người nhưng cũng có thể hại người, ít nhất người của Trương gia hạ độc thì cũng sẽ không thua kém độc của mười loài thú độc nhất. Đắc tội với kẻ địch như vậy, bất cứ kẻ nào cũng không dễ dàng chịu được.
Trong lịch sử từng có chuyện như vậy, đã từng có một môn nội công lớn mạnh có phái ba trăm năm lịch sử phát triển, có khoảng hơn một trăm người tu luyện nội công các cấp, cũng bởi vì đắc tội Trương gia, hại chết một truyền nhân chính truyền của Trương gia. Một trăm người đang sống sờ sờ, cuối cùng đều bị đệ tử Trương gia tiêu diệt, môn phái cũng hoàn toàn tiêu vong.
Trong một trăm người tu luyện nội công này có một cao thủ đứng đầu tu luyện nội công tầng thứ tư. Gã tận mắt chứng kiến đệ tử trong phái chết dần chết mòn từng người một, cuối cùng bản thân cũng phải chết trong tay truyền nhân của Trương gia.
Ví dụ tàn khốc này nói cho nhiều người biết rằng đừng tưởng Trương gia ít người mà dễ ức hiếp.
Long gia lôi kéo Trương Dương cũng có mục đích này. Trương gia ít người, nhưng kẻ thực sự dám đắc tội cũng không nhiều, lại càng không cần phải nói Trương gia bây giờ còn có một cao thủ nội công tầng thứ tư tồn tại.
Ngoài ra, bọn họ cũng đánh gia khá cao thực lực bản thân Trương Dương, một người kiệt xuất như vậy bên cạnh mà không lôi kéo mới là người ngu.
- Trương Dương, tôi cũng không nói nhiều lời nói khách sáo, ngày mai tôi cũng sẽ vẫn đi theo cậu.
Long Phong nâng chén trà lên, dùng trà thay rượu cụng chén với Trương Dương. Gia tộc anh ta để anh ta chuyển tin này thực sự cũng tương đương với lời mời kết minh với Trương Dương.
Trương Dương đồng ý ra mặt với tư cách là đại biểu của Trương gia cũng có nghĩa là đã chấp nhận lời mời kết minh này.
Tuy nhiên Long Phong cũng biết rất rõ, Trương Dương sở dĩ đồng ý tuyệt đối là bởi vì chính mình. Nếu những người khác của Long gia tìm đến hắn thì hắn tuyệt đối sẽ không dính líu vào mớ bòng bong này. Anh ta rất hiểu tính cách của Trương Dương.
- Hai anh em chúng ta mà anh vẫn còn khách sáo với tôi sao?
Trương Dương khẽ mỉm cười nói. Hắn chấp thuận, đúng là vì Long Phong, tuy nhiên cũng có nguyên nhân khác, chỉ là Trương Dương không nói ra mà thôi.
Có được sự đồng ý của Trương Dương, chẳng bao lâu sau Long Phong liền vội vàng rời đi rất nhanh. Anh ta biết rõ thực lực của Trương Dương nhất. Đây chắc chắn là một cứu viện đắc lực.
Trương Dường chấp nhận đại diện cho Y Thánh nhất mạch tham gia quan sát, Long Hạo Thiên cũng khẽ thở phào một cái.
Trương gia Y thánh, tuy ít người nhưng cũng là gia tộc thế gia ngàn năm. Hiện giờ bọn họ không phải đơn độc, coi như cũng là hai chọi ba, nhìn từ con số cũng thấy đỡ hơn một chút.
Nếu Hoa gia chỉ tham gia mà không ra tay thì là hai chọi hai. Âm mưu của Lý gia và Hô Diên gia lần này sẽ không dễ dàng được tiến hành.
Cuộc thi tài lớn của Long gia cũng là cuộc so tài quan trọng nhất khảo sát đệ tử thế hệ trẻ của Long gia.
Cuộc thi tài của Long gia được tổ chức ba năm một lần, liên quan trực tiếp đến tương lai phát triển của thế hệ đệ tử Long gia.
Trong Long gia, người có xuất thân tốt, là truyền nhân của trực hệ thì cũng không có nghĩa là sẽ ngon lành mà được kế thừa. Nếu người nào không có tài năng thiên phú hoặc không cố gắng tu luyện thì sẽ rất dễ đánh mất thân phận đệ tử của mình.
Nói cách khác, người nào không đạt được thành tích tốt trong cuộc khảo sát của gia tộc thì sẽ không phải là truyền nhân của Long gia.
Đệ tử như vậy bình thường đều có thể lựa chọn vận mệnh của mình, hoặc là làm người bình thường sống bình an cả đời, hoặc là làm những việc khác trong Long gia cũng được. Long gia phải bảo đảm kế thừa truyền thống của gia tộc, kẻ kém cỏi tất sẽ bị đào thải.
Nói như vậy, người bị thất bại trong cuộc thi tài vẫn có thể ở lại gia tộc tiếp tục tu luyện, chờ cơ hội thi tài lần hai. Nếu đến lần thứ hai mà vẫn thất bại thì cũng chỉ có thể lựa chọn làm người thường hoặc đi vào ngoại môn, làm đệ tử ngoại môn.
Nhưng nếu vào ngoại môn thì bọn họ phải chịu sự quản lý của các cấp trong ngoại môn.
Rạng sáng ngày hôm sau, toàn bộ Long gia đều rất bận rộn, nhiều người đều đi đến trường đấu võ của Long gia.
Trường đấu võ của Long gia rất lớn, ở giữa có một cais sân đấu bóng rổ lớn, xung quanh bốn phía đều kê bàn, còn có ghế đá. Các cuộc so tài của Long gia thường xuyên được tổ chức nên họ đã xây dựng sân đấu võ này cho tiện.
Sân đấu võ bình thường cũng không mở cửa, chỉ khi thi tài thì tất cả đệ tử Long gia mới tập trung ở đây. Đối với bọn họ, tham gia thi tài là khảo nghiệm vô cùng quan trọng.
Ngoài những người trong Long gia thì người ngoài cũng có thể vào tham gia quan sát. Bất kể là đối với ai thì quan sát cuộc thi tài của Long gia đều là sự khích lệ để bọn họ cố gắng tu luyện.
Bất kể là người hầu, tôi tớ hay đệ tử ngoại môn của Long gia cũng đều có thể tu luyện nội công, tu luyện đạt đến trình độ nào thì còn phải tuỳ vào khả năng thiên phú của mình mà cố gắng, nhưng cũng vì không có khả năng thiên bẩm nên thành quả tu luyện cũng không được cao lắm.