Thần Y Thánh Thủ

Chương 601

Chi chi chi...

Vô Ảnh bước đến một góc của địa cung thì dừng lại, rối rít kêu lên.

Chỗ này chỉ là một mảnh đất rất bình thường. Trương Dương tiến đến gõ nhẹ xuống, cách xa một chút chỗ bọn chúng đứng.

Trương Dương nhìn xuống mặt đất lắc đầu. Phía bên dưới này rõ ràng là có một đường hầm nữa. Chỉ có điều trước tiên phải nghĩ cách thông cửa, cũng phải điều phối được sức lực nữa.

Chỗ này là địa cung chứ không phải trên mặt đất. Nếu chẳng may sụt xuống bị vùi ở dưới thì sẽ rất phiền. Dựa vào thực lực của Trương Dương nếu bị vùi thì cũng không đến mức mất mạng nhưng chắc chắn sẽ có tổn thất.

Tam đại linh thú lui về phía sau.

Bàn tay Trương Dương có chứa một luồng nội công cực mạnh. Nó tập trung ngay trên đầu nắm đấm của hắn. Một nguồn năng lượng mạnh phát ra dữ dội, nhằm thẳng xuống mặt đất.

Uỳnh...

Một âm thanh lớn vang lên. Trương Dương vội vàng ngước đầu lên nhìn. Lần này hướng dùng lực khá tốt, không khiến địa cung kia nghiêng mà phía bên dưới mặt đất cũng xuất hiện một cái động lớn.

Lại một âm thanh lớn vang lên, những du khách trên mặt đất lại bắt đầu sôi nổi bàn luận.

Liên tục vang lên hai luồng âm thanh lớn. Người ta lại đoán già đoán non rôm rả. Nếu không phải là bên dưới có lay chuyển gì thì có lẽ là động đất.

Cũng có người cười nói, Bạch nương tử bị đè ở bên dưới chuẩn bị phản kháng, một lát nữa thôi Bạch xà tinh sẽ chui lên từ dưới lòng đất.

Cũng có người cho rằng, tháp Lôi Phong có linh khí rất mạnh. Đó là biểu hiện của sự bất mãn, hàng ngàn năm nay linh tháp nên được xây dựng lại, chứ không thể cứ là một đống hoang tàn như vậy nữa.

Hai tiếng vang động trời ấy cuối cùng cũng kinh động đến cả người bên ban quản lí của Tây Hồ. Bọn họ phải cử người đến xem xét, đến khi không phát hiện ra điều gì bất thường mới chịu rời đi.

Sự chấn động này không chỉ gây chú ý cho những người trên mặt đất mà còn làm kinh động đến cả người ở dưới sâu lòng đất. Hai chiếc bóng lại cằng giằng co ác liệt hơn.

Cả hai chiếc bóng đều cảm nhận được một luồng năng lượng lớn. Đó chính là năng lượng dao động phát ra từ cửa động mà Trương Dương oanh kích.

Luồng năng lượng này khá gây khó khăn cho bọn chúng. Hai chiếc bóng đều muốn nhanh chóng đánh bại đối thủ, giành lấy bảo bối.

- Đi thôi!

Từ trong địa cung, Trương Dương kêu lân. Hắn lại nhảy tiếp xuống cửa động. Lần này Vô Ảnh đã nhanh hơn hắn. Nó chạy phía trước dẫn đường.

Chiếc động này rất rộng, sâu, dốc thẳng xuống, độ nghiêng vô cùng lớn.

Cũng may bọn họ đều có thực lực nên độ dốc như thế không làm khó họ được. Chỉ tiếc là Vô Ảnh không cưỡi ngựa được, nếu không Trương Dương đã muốn nhảy lên Truy Phong phi xuống thật nhanh.

Đi xuống chưa được bao lâu thì trước mặt họ lại xuất hiện nhiều nhánh động nhỏ. Vô Ảnh đưa mũi ra ngửi rồi lập tức chạy về một hướng.

Vài phút sau đó, ba chiếc động khác lại xuất hiện. Vẫn là Vô Ảnh đưa ra lựa chọn, tiếp tục đi về hướng một cửa động.

Nhìn động ngầm như mê cung, Trương Dương cảm thấy rất may mắn. May mà có Vô Ảnh ở đây, nếu không cái động ngầm đã làm hắn choáng váng. Cũng không biết đó là do thiên nhiên tạo ra hay con người cố tình làm. Nếu là do người làm thì cũng thật đáng sợ!

Cho dù là cao thủ tứ cấp thì tạo ra một mê cung như thế này dưới lòng đất cũng không hề dễ dàng.

Đi được vài phút, vòng qua rất nhiều động nhỏ khác, cuối cùng bọn Trương Dương cũng đã đến một bãi đất trống bằng phẳng. Nhảy lên là có thể cảm nhận được lớp đá ở bên trên. Trương Dương bỗng cảm thấy rất kì lạ.

Nếu nơi này bị sụt lún thì đừng nói là hắn, mà một cao thủ ngũ cấp cũng khó thoát ra được. Chỗ này cách mặt đất đến mấy trăm mét đó chứ!

Đối với hắn thì việc này chẳng khác nào bị chôn sâu dưới lòng đất. Mấy người bọn hắn đều không thể sống thoát ra ngoài được.

Suy nghĩ đó cũng khiến chính hắn cảm thấy buồn cười.

Cảm nhận không gian nơi này, Trương Dương đoán chắc là do thiên nhiên tạo nên. Cũng may là nó khác vững chắc, tạm thời không lo đến nguy cơ sụt lún. Thựa ra những hầm ngầm sâu như thế này có rất nhiều, chỉ có điều con người ít phát hiện ra mà thôi.

Nơi này rất tối tăm. Đến cả người có thị lực khác thường như Trương Dương cũng không nhìn thấy gì cả.

Trương Dương lôi điện thoại ra, mượn chút ánh sáng của nó để cố gắng nhìn rõ một số thứ.

Chiếc túi vải của hắn vẫn ở đó, chỉ có điều không hề chuẩn bị đèn. Hắn đâu biết lần này sẽ xuống hầm. Bình thường nếu thứ gì cũng mang theo thì chiếc túi vải đã biến thành hộp nữ trang thực sự rồi.

Ào ào..

Chưa đi được bao lâu thì phía trước đột nhiên vang lên tiếng nước chảy. Nghe thấy vậy, Vô Ảnh cũng chạy nhanh hơn.

Lúc này, Trương Dương cũng cảm nhận được hai luồng năng lượng kia đang ở ngay cạnh đó, hơn nữa chúng còn đang giao chiến rất quyết liệt.

Chi chi chi...

Vô Ảnh lại kêu nhỏ vài tiếng. Trương Dương hiểu ý nó. Vô Ảnh đang muốn nói với hắn, sắp đến nơi rồi nhưng phải lội qua nước.

Lội qua nước là sẽ đến nơi có bảo bối.

- Truy Phong, ngươi ở lại đây. Mấy người bọn ta đi trước.

Trương Dương cắn chặt răng, nói với Truy Phong ở bên cạnh. Hắn ta lội nước không hề gì, Tia Chớp và Vô Ảnh cũng không có vấn đề nhưng Truy Phong thì hơi phiền một chút.

Truy Phong là linh thú lục địa. Cho nó lội nước cũng không có vấn đề gì lớn lắm nhưng nhìn điệu bộ của nó, Trương Dương lại không đành lòng.

Hí... Nguồn truyện: Truyện FULL

Truy Phong đột nhiên lắc đầu bất mãn kêu lên.

Kêu xong nó nhảy mạnh xuống nước. Tấm thân trắng nõn của nó, ngập xuống, lượn vài vòng rối biến mất.

Trương Dương tròn mắt lên nhìn. Linh thú đúng là linh thú, quả nhiên khác với các loài bình thường. Truy Phong biết lặn xuống nước. Ngựa hữu ích thì có rất nhiều nhưng lặn được, hơn nữa lại lặn tốt như vậy thì chưa thấy bao giờ cả.

Chi chi chi....

Vô Ảnh lại kêu lên vài tiếng. Truy Phong đã lặn vào dòng nước. Bảo bối lần này rất tốt, tốt hơn tất cả những thứ trước nay họ thu hoạch được.

- Đi!

Trương Dương nhét một số thứ vào chiếc túi vải, bỏ qua một bên rồi cũng lao xuống dòng nước. Phú quý được tìm thấy từ trong chính gian nan. Gặp được bảo bối tốt như vậy không thể bỏ qua được.

Thiên tài địa bảo, người có duyên mới đạt được.

Nước rất lạnh nhưng cũng rất ngọt. Đây là nước ngầm. Có thể cảm nhận được vị trí của Vô Ảnh và Truy Phong trong nước. Chúng đang nhanh chóng lao về phía trước.

Người bình thường xuống được thì chỉ được vài phút. Nhưng đối với người luyện võ thì xuống nước hai tiếng đồng hồ là chuyện bình thường. Đó là người luyện võ bình thường.

Một cao thủ tứ cấp như Trương Dương, nếu chuẩn bị kĩ càng, sử dụng phép bán quy tức thì ở dưới nước một ngày cũng không có vấn đề gì.

Khi bọn họ đang cùng lặn thì hai luồng năng lượng kia như càng mạnh hơn. Cảm nhận được nguồn năng lượng ngày càng gần, Trương Dương hiểu rằng bọn họ đã tiến đến gần hơn nơi bảo bối đó ra đời.

Ào...

Truy Phong đang lặn phía trước với Vô Ảnh vọt lên trước. Ngay sau đó là con Tia Chớp. Cuối cùng Trương Dương cũng ngoi lên.

Bọt nước bắn lên tung tóe. Trương Dương vừa ngoi lên tập trung hết năng lượng chú ý phía trước. Hắn không dám khinh suất. Ở đây có đến hai đối thủ rất mạnh hắn chưa biết.

Vừa nhảy lên, Trương Dương đã sáng mắt lên. Chỗ này không hề tối mà sáng rực một màu đỏ.

Nơi này rất giống sơn động. Nó cũng không lớn lắm. Ở một góc sơn động có một đám dung nham đỏ rực. Đó là một phần dung nham trào lên từ mặt đất ngầm.

Không chỉ như vậy, phía trên đám nham thạch đó có một bông hoa tươi màu đỏ rất lớn, rất đẹp. Giữa đóa hoa còn có một quả màu đỏ rất lớn. Quả này có mùi thơm khiến người ta phải mê đắm.

- Quả Hỏa Long.

Nhìn thấy hoa và quả trên đống nham thạch, Trương Dương thèm thuồng nuốt nước bọt.

Hỏa Long thiên tài địa bảo khác với loại bình thường mà mọi người hay ăn. Đây là một loại quả đặc biệt, mọc lên từ nham thạch. Hơn nữa thời gian trưởng thành của nó cũng khá lâu, ba ngàn năm mới ra hoa, ba ngàn năm sau nữa mới kết quả.

Nó đã kết quả, như vậy đã có ít nhất sáu ngàn năm tuổi. Đây đúng là bảo bối thực sự.

Thời gian càng dài thì hiệu quả càng cao. Nó là bảo bối đã có đến sáu ngàn năm tuổi. Nền hoa văn hóa Trung Quốc cũng không có tuổi thọ lớn đến thế.

Chi chi chi...

Vô Ảnh đột nhiên lại kêu lên, ánh mắt hướng về phía trước một cách rất cảnh giác.

Phía trước mặt họ là những người khách đã từng đến đây. Lúc này Trương Dương mới bắt đầu chú ý đến bọn chúng. Đó là một con mãng xà trắng toát như ngọc và một con cua lớn bằng hai chiếc gối.

Hai đối thủ ban nãy giao tranh đã tách nhau ra. Bọn chúng đang cảnh giác nhìn bọn Trương Dương.

- Bạch xà, có Bạch xà thực sự sao?

Ánh mắt Trương Dương bỗng lộ rõ vẻ ngạc nhiên. Hắn không ngờ rằng dưới tháp Lôi Phong này có Bạch xà tồn tại thật. Bạch xà hay là mãng xà thì cũng không khác biệt loại bình thường lắm, không giống như trên vô tuyến đã khuếch trương.

Dù sao nó cũng là Bạch xà. Trên mình lại phát ra ánh huỳnh quanh. Người ta có thể nhầm nó là bạch ngọc.

- Bạch ngọc xà.

Trong đầu Trương Dương bỗng lóe lên một cái tên. Linh thú Bạch ngọc xà, mang hàn tính, sống dưới đất, không có độc, tốc độ rất chậm, da cứng hơn cả ngọc, răng có thể cắn đứt vàng.

Đoạn giới thiệu này cho thấy Bạch ngọc xà là một loài linh thú của trời đất, chủ yếu sống ở chỗ sâu trong lòng đất, bình thước rất hiếm khi lộ diện.

Da của Bạch ngọc xà rất cứng, cứng hơn cả loại ngọc cứng nhất. Đặc biệt là trong miệng nó có hai chiếc nanh, vô cùng sắc bén, thậm chí có thể cắn gãy được cả binh khí.

Kể cả những binh khí cứng rắn nhất, nó cũng có thể cắn gãy được. Điều này cho thấy được sự lợi hại của đôi nanh.

Những điều này trong "Kỳ vật chí" đều có ghi chú. Không chỉ vậy, Bạch ngọc xà còn là linh thú có thể tiến hóa. Bạch ngọc xà hùng cường có thể so sánh mới một cao thủ tứ cấp.

Trương Dương nhìn con Bạch ngọc xà trước mặt, lắc đầu. Đây chính là một con Bạch ngọc xà có thể so sánh với một cao thủ tứ cấp được. Không hiểu nó đã sống dưới lòng đất này bao lâu rồi.

Một con linh thú có thực lực của một cao thủ tứ cấp, Trương Dương tuyệt đối không dám xem thường.

Nhìn kĩ con Bạch ngọc xà xong, hắn lại chú ý đến con cua lớn ở bên cạnh. Một con cua lớn như vậy mà trong "Kì vật chí" không hề nhắc tới. Tuy nhiên có thể giao đấu với Bạch ngọc xà lâu như vậy thì ắt hẳn thực lực của nó không tệ, chắc chắn là tứ cấp trở lên.

Bỗng chốc gặp hai con linh thú tứ cấp, Trương Dương cũng bắt đầu nổi da gà.

Khi giao đấu với một cao thủ tứ cấp trung kì hắn không hề thấy sợ nhưng đó là do ở chỗ hắn có lợi thế. Nếu muốn chạy nhanh thì có thể để Truy Phong phát huy tác dụng của nó. Trong tay hắn cũng có thứ vũ khí sắc bén, ấy là Hàn Tuyền kiếm.

Còn bây giờ ở chỗ này, đừng nói là cho Truy Phong chạy mà đến trèo lên cũng không trèo được.Trong tay hắn đến Phệ Long Chủy cũng không đem theo. Hắn đến đây để du lịch thưởng thức đồ ăn, làm sao có thể đem theo nhiều đồ như thế khi đi ăn được.

Bình Luận (0)
Comment