Thần Y Thế Kỷ 21

Chương 5

Muốn đến được Khuê Thanh quốc, con đường duy nhất mà họ có thể đi chính là từ Lục Khang đến Doãn Tích thành, sau đó đi từ đường biển đến cảng An Khang thuộc Khuê Thanh quốc. Cả quá trình đi mất liền một tháng.

"Tối nay chúng ta tạm ngủ trong rừng"

Năm người bọn họ bước xuống kiệu, khung cảnh xung quanh tĩnh lặng, chỉ có tiếng chim hót và một lượng ánh sáng mờ ảo xuyên qua mấy tán cây, tiểu công chúa cùng Nhạc Vân liền có chút sợ hãi: "Chúng ta sẽ không gặp ai như Hắc Đàm Kiệm đúng không?"

Sát Phong nghe xong liền hung hăng lườm Bạc Di một cái.

"Rõ ràng huynh muốn muội kể mà."

Cô uất ức lên tiếng thanh minh, liền bị Nhạc Vân không đồng tình phản bác: "Tỷ như thế nào lại không cảnh báo bọn muội?"

Cô khẽ hừ lạnh một cái, đúng là lưỡi không xương nói như thế nào cũng được.

"Thôi được rồi, tiểu công chúa, cô leo lên đây ngồi đi, để chúng tôi chia nhau dựng lều và nấu thức ăn."

Tiểu công chúa liền lắc đầu: "Vương Thần huynh cho muội phụ đi."

"Những chuyện này sao lại để cô làm cho được, nghe lời ta, mau lên kiệu ngồi lại đi."

Bạc Di ở bên cạnh cũng rất muốn nói, tôi trước giờ cũng chưa từng làm qua những chuyện này, cho tôi lên kiệu ngồi luôn được không? Nhưng mà kiểu gì cũng không dám mở miệng nói với Vương Thần, dù sao hắn cũng cho cô thất sủng từ lâu rồi, khéo lại làm cô xấu hổ thì chết.

"Muội làm sao mà thừ ra đó, mau lại đây"

Hắn cất giọng lạnh tanh khiến cô sởn gai ốc.

Giỏi lắm cái tên quân tử kia.

"Vậy muội làm gì?"

"Nấu ăn."

"Huynh chắc không?"

Tôi chỉ mới học nấu ăn gần đây thôi, trước giờ điều ăn ở nhà dì, nếu mà huynh bảo chắc thì tôi cũng không bảo đảm các người ăn xong sẽ không biến thành bộ dạng khó coi nào đâu.

"Không biết nấu sao?"

Hắn chợt nhớ ra cô không phải là Thất Di, liền lặng lẽ đi về phía cô, nhẹ nhàng thì thầm vào tai: "Nữ nhân ở thời đại của muội không biết nấu ăn?"

Cô giật giật khóe mắt, cũng nhẹ nhàng đáp trả: "Vậy nữ nhân ở thời đại này ai cũng biết nấu?"

"Không."

"Vậy muội cũng không."

"Còn chúng tôi thì chết rồi." Sát Phong tách hai người ra, ánh mắt âm trầm tóe lửa vào xung quanh: "Còn không mau làm thì trời sẽ tối mất."

"Vậy muội phụ chúng tôi dựng lều, Nhạc Vân, muội nấu ăn có được không?"

"Ca ca, huynh bị ngốc à, muội không biết nấu ăn."

"..."

"..."

Cuối cùng bọn họ phải chấp nhận ăn lương khô mang theo.

"Tiểu công chúa, ăn có được không?"

"Được, muội là lần đầu tiên ăn cái này đấy, cũng là lần đầu tiên ngủ ở trong rừng luôn"

Ban nãy còn sợ sệt rằng sẽ gặp một tên giết người hàng loạt nào đó, bây giờ lại nhìn đống lửa cười như hạnh phúc lắm vậy, tiểu công chúa thật làm cho bọn họ có chút khó hiểu.

Mà thật ra cũng chẳng có gì khó hiểu, chỉ là bản thân được cung phụng từ nhỏ bỗng trải qua một cảm giác phải ngủ đêm ở ngoài, thức ăn cũng không phải cao lương mỹ vị cho nên thích thú mà cười. Nhưng ngược lại Bạc Di mới chính là không thể ăn loại lương khô này, chốc chốc lại quay đi chỗ khác để nuốt xuống, biểu tình vừa không muốn đói nhưng cũng chả muốn ăn.

"Uống nước đi."

Cô nhìn người đưa nước cho mình, bỗng nhiên cảm thấy hắn đẹp lạ lùng.

"Cảm ơn."

"Tỷ không phải thích ăn lương khô lắm sao? Sao bây giờ lại ăn ít thế."

Mẹ kiếp! Không ngờ khẩu vị kiếp trước của mình lại tệ đến vậy!

"Không...Tỷ no rồi, muội cứ ăn đi."

Sau đó cúi đầu xuống, dùng thanh cây mình quơ được chọc chọc vào đám lửa.

"Tiểu Di và Nhạc Vân, hai người ngủ cùng công chúa nhớ phải để ý cẩn thận, không được ngủ quá sâu, nếu lỡ như có thích khách mới có thể nhanh chóng trở tay."

Sát Phong hắn nói, lại nhìn tiểu muội muội có phần lơ đãng liền giả vờ bực bội: "Muội có nghe ta nói không đấy."

"Ngủ thì làm sao phân biệt được sâu hay không sâu."

Bạc Di quên mất là mình đang nói chuyện với ai, cho nên buột miệng nói ra luôn suy nghĩ của mình.

Không gian đột nhiên im lặng như một tờ giấy vô tri nằm ở trên bàn.

Lần này hay rồi.

Cái miệng ngu ngốc.

"Không, muội không phải ý đó, thật đấy. "

Cô vội lên tiếng giải thích, liền bị Sát Phong trừng mắt nghi hoặc: "Sao ta thấy muội cứ khác khác làm sao đấy, Nhạc Vân, muội có thấy không?"

"Không, muội thấy tỷ ấy nói đúng mà, ngủ thì làm sao phân biệt được sâu hay không sâu, vậy thì thà thay phiên nhau canh chừng còn hơn."

"Ta thấy ý này cũng được, ta và Sát Phong sẽ canh chừng từ giờ cho đến nửa đêm, sau đó hai người bọn muội sẽ canh chừng."

Vương Thần hắn khoanh tay dựa vào gốc cây, mắt không nhìn bọn họ trực tiếp phân việc.

"Không, muội muốn cùng Sát Phong huynh canh."

Nhạc Vân liền lên tiếng cãi lại, quay sang Sát Phong nháy mắt một cái, người kia cùng tiểu công chúa liền lập tức hiểu ra vấn đề.

Thôi đi các người ~ Tôi cơ bản không phải là Thất Di đâu mà cố tình tạo cơ hội...

"Thế cũng được."

Ngoài dự tính của cô, hắn đồng ý.

Đợi cho tất cả mọi người quay về lều ngủ, cô mới dám lại gần hắn hỏi: "Sao lại đồng ý vậy?"

Cảnh đêm trong rừng vốn đã không được lãng mạn mà ngược lại còn rất âm u quái dị, hắn lại mặc nhiên cho rằng cô chưa đủ sợ mà trực tiếp dùng cái giọng sắc lạnh để nói chuyện với cô, làm cô vừa oán hận vừa cũng muốn biết trước kia hắn chính là dùng loại giọng gì để nói chuyện với Thất Di?

"Muội không có tý võ công nào, nếu lỡ gặp bọn người Âu Dương thì không phải sẽ rất nguy hiểm sao? Mà nếu nguy hiểm thì không phải sẽ ảnh hưởng đến Thất Di hay sao?"

Bạc Di bĩu môi. Hóa ra là vì lo lắng cho người kia, chứ không phải là lo cho cô.

Tự nhiên cảm thấy muốn cáu gắt quá.

"Nhưng tại sao...Muội của kiếp sau lại chết?"

Hắn đột ngột cất tiếng hỏi, Bạc Di cũng vô thức đưa tay lên ngực của mình, cảm giác đau đớn của đêm mưa hôm đó tràn về, có chút thống khổ đáp lời: "Bị một kẻ điên đâm chết."

Trải qua một vài giây không thấy hắn trả lời, quay sang thì ánh mắt có phần dao động, cô vội cười cười, là thương hại cô đi?

Nếu vậy thì không cần đâu, cô rất ghét ai thương hại mình, từ nhỏ đến lớn cũng chính là tự lập để không phụ thuộc vào ai, dù có khó khăn cũng chẳng bao giờ mở miệng than một câu nào, cốt yếu chính là không muốn ai nhìn mình bằng cách mắt thương hại cùng phiền lòng.

"Muội kể cho ta nghe về con người  của muội đi, ta thật muốn biết Thất Di của kiếp sau chính là như thế nào."

"Tại sao?"

"Ta đột nhiên hứng thú."

"Thất Di kiếp sau của huynh rất giỏi chửi thề, học hành rất giỏi, có một đứa em trai và một người yêu rất tốt. Tính tình có chút khùng điên..."

Soạt.

Bạc Di bỗng nhiên bị hắn đẩy sang chỗ khác, một phi tiêu cũng vì thế xoẹt ngang qua khuôn mặt của cô.

Cha mẹ ơi, thần linh ơi! Tôi ơi!

Cô hết hồn đến mức mặt tái xanh. Trước mặt xuất hiện một hắc y nhân ánh mắt chứa đầy sát khí, xung quang tỏa ra sự nguy hiểm bức người khiến cho người ta khiếp sợ.

Đây chính là người của Âu Dương mà họ nói sao?

Tính ám sát cô à?

"Hôm nay thân thủ của Thất Di cô nương thật là không tốt chút nào."

Ha ha.

Cô cười thầm ở trong lòng.

"Thật quá khen."

"Như thế nào chính là khen?" Hắn bật cười ngạo nghễ, nhìn Vương Thần và Sát Phong từ khi nào đã rút kiếm ra.

Bạc Di quan sát tình hình, chính là có chuẩn bị đánh nhau. Người không chút võ công phòng thân nào như cô tốt nhất là trốn đi thì hơn.

Nhưng như vậy thì thật rất hèn.

"Mau vào lều với tiểu công chúa đi, ở đây rất nguy hiểm."

"Tại sao lại như vậy, phải để cho Thất Di cô nương ở đây báo thù chứ, dù sao Hàn ca của cô ấy cũng chính là Âu Dương bọn ta sát hại mà."

"Câm miệng. Muội còn không mau đi vào trong bảo vệ tiểu công chúa."

Bạc Di nhìn Vương Thần, mím môi đi vào trong.

Cô bỗng nhiên nhận ra mình chả biết cái khỉ gì cả, cứ như một kẻ điếc đang nghe súng nổ.

"Ngươi là ai của Âu Dương?"

Tiếng cười lạnh từ bên ngoài truyền vào, tiếp theo nghe tiếng những thanh kiếm va chạm vào nhau.

"Bọn chúng không đến một mình."

Liền tiếp nghe tiếng lều bị thanh kiếm đâm xuyên qua, gần ngay gang tấc với tiểu công chúa.

"Di tỷ, tỷ bảo vệ tiểu công chúa."

"Hả?"

Ai bảo vệ ai cơ?

Cô đến xanh cả mặt. Vội ôm tiểu công chúa sát lại gần mình, dùng cả tấm thân che chắn xung quanh.

"Tỷ..."

"Không sao, tỷ bảo vệ cho muội."

Ngoài mặt cứng rắn, bên trong đã sợ tới phát khóc.

"Cẩn thận."

Cô ngước lên, trước mặt liền nhìn thấy Sát Phong đâm chết một hắc y nhân, kinh sợ đến mức cả thân hình run rẩy kịch liệt. Máu của hắn bắn ra, ướt hết cả một lưng áo của Bạc Di.

Mưa tháng ba...

Bị đâm chết...

Một dao đâm chết...

"Aaaaaa "

Cô đẩy tiểu công chúa ra khỏi người mình, hét lên thất thanh.

Bọn họ cư nhiên giết quá nhiều người! Giết quá nhiều ngay trước mặt cô!

"Tỷ, tỷ bị làm sao vậy?"

Nhạc Vân cũng đâm chết một tên hắc y nhân, sau đó chạy nhanh đến bên cạnh cô. Căn lều mà bọn họ cật lực dựng lên ban nãy cuối cùng cũng trở thành đống tan hoang, cô ngồi ở giữa cùng tiểu công chúa mà bật khóc nức nở.

Giết người! Cư nhiên giết rất nhiều người.

Sợ! Thật sự rất sợ!

"Tỷ, tỷ bị làm sao vậy?"

"Giết người. Giết người."

Cô như một kẻ điên liên tiếp lập lại hai chữ đó, thần trí mê muội đến nỗi chả suy nghĩ được gì.

Cuộc đời tính cho tới bây giờ, cũng chưa bao nghĩ rằng bản thân phải nhìn thấy những cảnh đáng sợ này. Nhưng bây giờ lại thấy, bắt cô ngay tức khắc tiếp nhận thật là quá đáng sợ.

Cô muốn rời khỏi đây, ngay tức khắc!

"Đi đâu?"

Vương Thần ôm chặt lấy cô, xoay người dùng kiếm rạch một đường trên cổ của một tên xấu số nào đó, máu từ cổ họng của hắn phun ra, rơi đầy trên mặt cô.

"Chúng ta rút. Vương Thần, Sát Phong xem như hai người các ngươi giỏi. Thật không hổ danh là đệ tử Vạn Các, xem ra ta chính là xem thường các ngươi. Nhưng nhớ cho rõ, từ đây đến Khuê Thanh quốc chúng ta còn gặp nhau dài dài."

Nói rồi liền cùng đồng bọn phi thân đi mất.

Bạc Di trượt dài trên thân thể của Vương Thần mà té xuống đất, đờ đẫn tới nỗi trước mặt chỉ toàn là một màu đen u ám.
Bình Luận (0)
Comment