Tưởng thị lập tức im lặng, vị cha chồng này vốn không hài lòng về xuất thân của nàng, luôn cho rằng nàng không xứng với Sở Gia. Nếu không phải trước kia Sở Thiên Chương kiên trì thì chỉ sợ nàng không thể gả vào Sở Gia. Mà Sở Thiên Chương lấy nàng cũng không phải vì bản thân nàng mà là vì nàng mang theo một số lượng lớn đồ cưới. Tóm lại người của Sở gia cũng không phải thứ gì tốt. Mặc dù Tưởng thị không dám phản bác lão Quốc Công nhưng trong nội tâm không ngừng hừ lạnh.
Khóe môi Sở Lưu Nguyệt kéo lên đường cong. Lão Quốc Công này đúng là người khôn khéo nhưng chỉ sợ ông cũng không nghĩ ra được linh hồn nàng xuyên đến đây mà chỉ nghi ngờ nàng là người khác cải trang trà trộn vào Sở phủ. Nhưng đáng tiếc, bây giờ nàng là Sở Lưu Nguyệt thật.
- Không biết gia gia nói những lời này là có ý gì? Chẳng lẽ mắt gia gia bị mờ sao, ngay cả Lưu Nguyệt cũng không nhận ra?
Lời nói của Sở Lưu Nguyệt vừa rơi xuống trong phòng ai nấy đều thay đổi sắc mặt. Đã bao nhiêu năm qua chưa có ai dám nói lão Quốc Công mờ mắt, nhưng không ngờ bây giờ nha đầu này lại cả gan nói ông như vậy. Được lắm, gan còn lớn hơn trời.
Sở Thiên Hạo, người hiện đang nắm giữ tước hiệu Quốc Công không nhịn được nhíu mày nhìn Sở Lưu Nguyệt, răn dạy:
- Lưu Nguyệt, sao nói chuyện với gia gia như vậy? Gia gia vẫn còn vô cùng minh mẫn.
Sở Lưu Nguyệt nghe xong lời nói của Sở Thiên Hạo thì cúi người thi lễ sau đó mới nói tiếp:
- Vậy ra mắt gia gia vẫn rất tốt, còn rất minh mẫn nữa, nhưng như vậy thì vì sao gia gia lại hỏi Lưu Nguyệt là ai? Con tất nhiên là đứa cháu gái mà người chưa từng để mắt qua. Không biết người nghĩ con là ai? Còn nữa, người sẽ không cho rằng một người đã chết qua một lần còn có thể giống như lúc trước được sao? Người thoát ra từ quỷ môn quan, đã không màng đến sinh tử nữa rồi. Ví như con, vì đã chết qua một lần nên con đã suy nghĩ thấu đáo rồi. Con là đích nữ của phủ Quốc Công, tại sao lại không bằng cả một người hầu? Tiền sinh hoạt hàng tháng bị cướp mất, quần áo bị chiếm hết, ngay cả người hầu cũng có thể ức hiếp con. Giờ đây, một khi đã sống lại, con sẽ không còn là Sở Lưu Nguyệt lúc trước.
- Mọi người muốn ta trở thành Sở Lưu Nguyệt trước kia để mặc người ức hiếp, thử hỏi điều này có thể sao?
Sở Lưu Nguyệt nói đến câu cuối cùng, xuất ngôn vô cùng quyết liệt, lời nói mang theo sự sắc bén chĩa thẳng đến mặt tất cả mọi người.
Trong lòng ai nấy đều rùng mình cuối cùng họ chợt tỉnh ra, Sở Lưu Nguyệt đã chết một lần rồi. Theo như ý tứ trong lời nói của nàng thì người chết qua một lần, đứng bên bờ sinh tử một lần rồi thì tất nhiên tâm tính không thể không có sự thay đổi, bằng không cái chết kia cũng chẳng có ý nghĩa gì rồi.
Trong phòng nghị sự, có không ít người đồng tình với cách nói của Sở Lưu Nguyệt, tin rằng vì chết một lần nên nàng mới có những thay đổi lớn như vậy.
Lão Quốc Công híp mắt nhìn Sở Lưu Nguyệt đứng bên dưới, cũng không phản bác lời của nàng. Nhưng cho dù vì chết qua một lần mà Sở Lưu Nguyệt mới thay đổi như vậy thì gần đây cũng xảy ra nhiều chuyện liên tiếp, một mình nó làm sao có thể làm được? Cho nên sau lưng nó nhất định có người khác, mà mục đích của người này rất có thể làđối phó phủ Quốc Công. Vì vậy ông nhất nhất định phải điều tra rõ đến tột cùng người này là thần thánh phương nào?
Lão Quốc Công nghĩ thông suốt rồi nhìn về phía Sở Lưu Nguyệt, ánh mắt đã dịu đi không ít, nói chuyện cũng trở nên hòa nhã hơn:
- Con đi theo ta một chút.
Lão Quốc Công đứng dậy đi vào phía sau phòng nghị sự.
Trong phòng nghị sự, đám người Sở Thiên Hạo không biết tại sao lão phụ thân lại gọi Sở Lưu Nguyệt vào trong. Mấy người đưa mắt nhìn nhau, hết nhìn lão Quốc Công lại nhìn Sở Lưu Nguyệt. Sở Lưu Nguyệt liếc mắt nhìn Thạch Lựu ý nói nàng chờ mình ở phòng nghị sự rồi bình tĩnh, tự nhiên đi theo lão Quốc Công về phía sau.
Những người ngồi phía sau cũng không ai lên tiếng. Đợi đến lúc bóng dáng Sở Lưu Nguyệt biến mất mới khó hiểu mở miệng:
- Phụ thân có gì gì đây?
Sở Thiên Hạ trầm giọng hỏi mấy huynh đệ của mình nhưng đáng tiếc không ai có thể cho ông câu trả lời, ai cũng lắc đầu. Vì vậy cả đám người đành ngồi yên tại chỗ chờ tin tức từ bên trong.
Trong phòng trong, lão Quốc Công ngồi xuống ghế trên sau đó mới giơ tay ý bảo Sở Lưu Nguyệt ngồi xuống. Đợi đến lúc Sở Lưu Nguyệt ngồi xuống lão Quốc Công mới mở miệng:
- Lưu Nguyệt, trước kia quả thật gia gia không để ý đến con nhưng cho dù có căn giận thế nào thì con cũng là người của Sở Phủ.
Sở Lưu Nguyệt lạnh nhạt đáp lại:
- Con chưa nói mình không phải người Sở phủ, mặc dù các người không coi con là thứ quan trọng nhưng con còn chưa quên cái thân phận này.
Bởi vì lời nói của Sở Lưu Nguyệt mà mặt lão Quốc Công có chút hồng lên, nhưng dù sao ông cũng là lão hồ ly gian xảo nên rất nhanh sau đó trên mặt đã như không có chuyện gì. Ông mở miệng lần nữa:
- Con đã là người Sở Phủ thì không nên làm chuyện không hay với Sở phủ. Nói đi! Ai đứng sau lưng con xúi giục, giúp con đối phó người Sở gia?
Sở Lưu Nguyệt nghe xong lời của gia gia thì không khỏi nở nụ cười. Lão Quốc Công cũng quá thẳng thắn đi, nhưng tại sao ông không nghĩ nàng bày mưu kế mà lại cho rằng có người giúp, xúi giục nàng? Thật sự buồn cười!
- Gia gia suy nghĩ nhiều rồi, không có ai giúp Lưu Nguyệt đối phó Sở phủ. Hơn nữa Lưu Nguyệt không biết lời của gia gia cóý gìđây? Cái gì gọi là việc có lỗi với Sở phủ? Con chưa từng làm chuyện gì như vậy nha. Việc này người trong kinh thành đều biết, con mới luôn là người bị người ta ức hiếp. Nếu muốn trách phạt thì có phải gia gia tìm sai người rồi không? Bây giờ con mới là người chịu khổ, người luôn bị ức hiếp kia.
Nói đến cuối, đôi đồng tử đen láy của Sở Lưu Nguyệt trở nên lạnh băng không chút độ ấm, lạnh lẽo như băng, tỉnh táo mà kiên định, không có một chút bối rối, bất an, đôi đồng tử đen lấp lánh như đá quý. Cháu gái như vậy mà ông chưa từng thật sự ghé mắt nhìn qua, ông thậm chí còn có ý nghĩ rằng những chuyện gần đây đều do một tay nó làm, nếu thật như vậy thì sao?
- Lưu Nguyệt, bất kể là con hay là do người khác thì con vẫn là thành viên của phủ Quốc Công, con không được để cho phủ Quốc Công bị sóng gió thêm một lần nữa.
- Gia gia, chuyện người nên làm dường như không phải nói với ta những đạo lý này mà là chỉnh đốn lại phủ Quốc Công. Nên biết rằng, nguyên tắc làm người của con chính là người không phạm ta, ta không phạm người, nhưng nếu như có người phạm con thì đừng trách Lưu Nguyệt không khách khí.
Sở Lưu Nguyệt lạnh lùng nói sau đó đứng lên nhìn thẳng vào lão Quốc Công, lại bồi thêm một câu nữa:
- Sau này nếu như ai trêu chọc con thì tất nhiên con sẽ không bỏ qua. Con mặc kệ cái gì Quốc Công, gần đây phủ Quốc Công cũng không coi trọng con, tình cảm của con với phủ Quốc Công cũng không quá lớn nên mặt mũi cũng là chuyện của phủ Quốc Công.
Nàng nói xong liền đi ra ngoài, cho tới bây giờ nàng cũng chưa coi đây là nhà của mình, cùng lão nhân này cũng không có tình cảm cháu gái với gia gia gì, vậy nên không nhất thiết phải ở đây nghe ông dạy bảo.
Lão Quốc Công chưa từng bị người khác đối xử như vậy nên sắc mặt có chút trầm xuống, nhưng rất nhanh liền trở lại bình thường. Trong lòng lão Quốc Công hiểu được, chỉ có người có khả năng thì mới có thể ngông cuồng, kiêu ngạo. Vậy nên những việc xảy ra gần đây rất có thể là do nha đầu này làm, đương nhiên cũng có thể vì sau lưng nó có người khác nên mới có thể cứng rắn như vậy. Nhưng mặc kệ thế nào thì tạm thời ông không thể đụng đến đứa cháu gái này.
Bây giờ người nó hận nhất là Diệp thị, nếu như bây giờ ông xử lý Diệp thị thì có phải nha đầu này sẽ dừng tay lại không?
Lão Quốc Công vừa nghĩ vừa đi ra ngoài, trên gương mặt mang theo sự tàn nhẫn khác hoàn toàn với thái độ lúc trước khi vào trong.
Bên ngoài, phòng nghị sự, mọi người thấy Sở Lưu Nguyệt khoan thai đi ra, trên mặt không mang theo bất cứ sự không vui nào, ngược lại, nàng liếc nhìn Diệp thị. Diệp thị nhìn thấy ánh mắt của nàng thì da đầu không khỏi run lên, trong lòng cảm thấy lạnh đi, tay chân lúng túng không biết để đâu.