Chương 1047
Liễu Linh cười đáp: “Tôi ở Thượng Hoàng Các tầng năm”.
Cúp máy xong, Tả Lang nói: “Cậu chủ Ngô, có cần tôi đi dạy dỗ chị ta một trận không?”, trong lòng hắn hận Liễu Linh đến thấu gan, hận không thể tát chết chị ta.
Ngô Bình đáp: “Không cần, tôi sẽ tự xử lý, về chỗ quỳ tiếp đi”.
“Vâng”, Tả Lang vội vã quay lại góc tường quỳ tiếp.
Ngô Bình vừa ăn vừa hỏi: “Bang Long Xà của các người một năm có không ít dự án làm ăn nhỉ?”
Tả Lang cười khổ: “Cậu chủ Ngô, quả là có nhiều nhưng cậu cũng biết có rất nhiều vị Bồ Tát sống phải cung phụng mà. Chúng tôi giữ lại được hai mươi phần trăm thu nhập đã là tốt lắm rồi. Hơn nữa còn phải nuôi nhiều thuộc hạ như vậy. Ai mà chẳng phải kiếm miếng cơm manh áo, cho nên một năm cũng chẳng còn lại bao nhiêu”.
Ngô Bình hừ một tiếng đáp: “Kể nghèo kể khổ không ích gì đâu. Mười tỷ kia một xu cũng không được thiếu”.
Nói rồi, anh hỏi Lâm Băng Tiên: “Băng Tiên, giám đốc An đó là người thế nào?”
Lâm Băng Tiên: “Giám đốc An là giám đốc công ty đứng tên cậu chủ Diệp, tên đầy đủ là An Khải Địch. Liễu Linh từng nhắc tới một lần, mong em lấy lòng ông ta để có thể hợp tác với cậu chủ Diệp”.
“Em đang nhắc tới Diệp Huyền sao?”
Lâm Băng Tiên gật đầu: “Đúng vậy, có điều em không nói em quen cậu chủ Diệp”.
Ngô Bình vỡ lẽ, đáp: “Liễu Linh này muốn em đi lấy lòng giám đốc An kia sao? Thú vị đấy! Lát ăn xong anh đi gặp ông ta”.
Anh vừa ăn vừa nhắn tin cho Diệp Huyền: “Tôi đang ở tầng sáu Đường Lâu. ANh lập tức tới đây”.
Lúc này Diệp Huyền đang vui vẻ với một minh tinh hạng B. Nhận được tin nhắn, anh ta hất luôn cô gái trong lòng ra, mặc quần áo đi ra ngoài, vừa đi vừa gọi điện cho Ngô Bình.
Ngô Bình không nhận điện thoại khiến Diệp Huyền sợ tím mật. Anh ta nghĩ thầm tiểu tổ tông này đang giận gì mình sao? Gần đây anh ta đâu có gây chuyện gì?
Diệp Huyền bảo tài xế lái xe tới Đường Lâu bằng vận tốc nhanh nhất có thể. Chưa tới nửa tiếng sau, Diệp Huyền đã có mặt ở Đường Lâu.
Diệp Huyền vừa tới đã thấy Tả Lang đang quỳ trên mặt đất. Hai người đều thuộc giới công tử nhà giàu nên quen biết nhau. Diệp Huyền ngạc nhiên hỏi: “Mẹ kiếp, Tả Lang, anh dám chọc giận tiểu tổ tông của tôi sao?”
Tả Lang nhìn Diệp Huyền, vội vã nói: “Cậu chủ Diệp, xin cậu cầu xin giúp tôi, chỉ là hiểu lầm thôi!”
Cầu xin cái đầu anh!”, Diệp Huyền lườm hắn ta một cái rồi trưng ra nụ cười thảo mai đi tới chỗ Ngô Bình: “Tiền bối, tiền bối tìm đệ tử có chuyện gì sao?”
Ngô Bình đang ăn dở miếng móng giò, anh ném lại miếng móng giò vào đĩa rồi hỏi: “Công ty anh có một ông giám đốc tên là An Khải Địch phải không?”
Diệp Huyền bình thường chẳng bao giờ nhòm ngó đến công ty nên suy nghĩ một lúc rồi nói: “Đúng vậy, ông ta là tổng giám đốc công ty của đệ tử. Tiền bối, có chuyện gì sao? Ông ta đắc tội với tiền bối sao?”
Ngô Bình bảo Diệp Huyền ngồi xuống rồi nói: “Lâm Băng Tiên là bạn tôi, lát nữa chúng tôi đi gặp ông ta. Nếu anh muốn biết chuyện gì thì đi cùng đi”.
Diệp Huyền nhìn Lâm Băng Tiên, chớp chớp mắt rồi nói với Ngô Bình: “Tiền bối, đệ tử có quen cô Lâm vì trước đó có từng gặp giám đốc Vệ. An Khải Địch đó sao vậy?”