Chương 1097
Sắc mặt Hồng Khôn thay đổi, ông ta đã định mắng Ngô Bình. Tuy nhiên, trước khi ông ta kịp nói, Vân Tôn đã lạnh nhạt nói: “Là tôi”.
Ngô Bình nhìn người phụ nữ, anh ngay lập tức bị thu hút bởi vẻ đẹp của cô ta, nhìn chằm chằm vào cô ấy mất mấy giây.
“Không phải chứ? Cô ta là số đào hoa của mình sao?”, anh ngạc nhiên.
Ngay sau đó, anh nói: “Cô là người đầu tiên có thể giải trừ được thủ đoạn của tôi”.
Người phụ nữ bị anh nhìn chằm chằm mà vẻ mặt vẫn bình tĩnh, cô ta nói: “Nếu có thể dùng phương pháp như vậy, hẳn là anh rất thông thạo y thuật”.
Ngô Bình hừ một tiếng: “Cô nói đúng. Đây chỉ là một chiêu đơn giản tôi đã sử dụng. Nếu tôi dùng một chiêu lợi hại hơn, ngay cả cô cũng không giải được!”
Người phụ nữ này lai lịch phi thường, hiểu biết rộng, bản lĩnh vững vàng, nghe Ngô Bình nói thế, sự kiêu ngạo của cô ta bị khiêu khích, liền lạnh nhạt nói: “Chỉ cần không phải là cấm chế Thiên Tiên thì sẽ không làm khó được tôi”.
Ngô Bình chế nhạo: “Trông cô xinh đẹp thế này, không ngờ lại còn biết nói khoác”.
Ngay khi những lời này nói ra, Hồng Khôn gần như sợ chết khiếp, ông ta tức giận nói: “Láo toét!”
Vân Tôn giơ tay lên ra hiệu ông ta đừng nói, cô ta bảo: “Ồ, anh nghĩ tôi đang nói khoác à?”
Ngô Bình khịt mũi: “Cô nói điều cô không làm được, không phải nói khoác thì là gì?”
Vân Tôn lạnh nhạt nói: “Nếu anh không tin, tôi có thể chứng minh ngay tại đây”.
Ngô Bình, muốn so hơn thua với cô ta, nhưng lại nói: “Như thế không tốt đâu, cô là một cô gái, nếu thua thì sẽ xấu hổ lắm”.
Vân Tôn sững sờ một hồi, lâu rồi không có ai gọi cô ta là “cô gái”, trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ quái. Sau khi điều chỉnh cảm xúc của mình, cô ta nói, “Không thành vấn đề, tôi nhất định sẽ giải quyết được”.
Ngô Bình thấy cô ta xinh đẹp tuyệt trần, vừa nghĩ tới quẻ bói liền cười nói: “Vậy thì đánh cược đi, cô có dám không?”
Vân Tôn có chút tò mò nên hỏi anh: “Anh định đánh cược cái gì?”
Anh lấy ra chiếc nhẫn đồng đổi của Đông Hoàng, nói: “Đây là một pháp khí, tôi thua thì tôi đưa nó cho cô”.
Vân Tôn nhìn lướt qua, lạnh nhạt nói: “Thứ này có chút giá trị, tôi cược với anh”.
Ngô Bình nói: “Tôi thua thì thứ này thuộc về cô. Nhưng nếu cô thua thì sao?”
Vân Tôn khẽ lắc đầu: “Tôi không thua”.
Ngô Bình dựng ngón tay cái: “Nếu cô tự tin đến thế thì tôi sẽ đặt một điều kiện cho cô, thế nào?”
Vân Tôn lạnh nhạt nói: “Được”.
Ngô Bình cười nói: “Nếu cô không phá giải được thì phải làm bạn gái tôi ba năm!”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người im phăng phắc, Hồng Khôn kinh ngạc tới nỗi ngất đi. Những người khác cũng kinh hoàng, sao Ngô Bình dám nói như vậy chứ!