Chương 1106
Bố của Cương Tử cau mày nói: “Bỏ đi, ít khách thì ít khách. Hôm nay là ngày trọng đại, đừng có gây thêm chuyện nữa”.
Sắc mặt chú hai của Cương Tử tái xanh: “Anh cả, chính Vạn Tam đã chặn đội xe đón dâu của chúng ta. Chuyện này không thể tha thứ, nếu không với cái tính của Vạn Tam chắc chắn sẽ được nước lấn tới!”
Bố Cương Tử khẽ thở dài: “Không nhẫn nhịn thì làm sao đây? Vạn Tam có quyền có thế, còn nuôi một nhóm đả thủ. Ngay cả cảnh sát trưởng và chủ tịch thị trấn cũng là anh em của ông ta. Chúng ta đâu có đấu lại được?”
Hai anh em đang bàn bạc thì Ngô Bình gọi Cương Tử sang một bên hỏi: “Cương Tử, chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Cương Tử thở dài, nói: “Cậu chủ, gia đình nhà họ Phương chúng tôi và nhà họ Vạn có mối thù, nhà họ Vạn thường gây rắc rối cho gia đình chúng tôi”.
Cậu ta giải thích ngắn gọn tình hình của hai nhà. Nhà họ Vạn sống ở thị trấn Vạn Trang suốt nhiều thế hệ, gia tộc này rất quyền lực rất lớn, một phần ba thị trấn là họ Vạn. Vào thế hệ ông cố của Cương Tử, nhà họ Phương đã lưu lạc đến thị trấn và bám rễ ở đó.
Ông cố của Cương Tử là một quyền sư, rất giỏi võ, ông đã mở một võ quán trong thị trấn để nhận đồ đệ. Nhà họ Vạn luôn bắt nạt kẻ yếu, khi thấy ông cố của Cương Tử là người ngoài đến, họ liền bắt nạt ông. Ai mà ngờ được rằng ông cố của Cương Tử lại dám đánh trả, còn làm bị thương rất nhiều người nhà họ Vạn, từ đó liền nổi danh.
Sau đó không ngừng có người đến xin học võ, nhiều nhất có khi hơn 100 người. Sau này nhà họ Phương lại bổ sung nhân lực, dần trở thành thế lực duy nhất trong thị trấn có thể cạnh tranh với nhà họ Vạn.
Vào thế hệ cha của Cương Tử, nhà họ Vạn với thế lực đông đảo đã tích lũy được nhiều của cải bằng cách bán các ngôi mộ trên núi, đào cát sông, khai thác đá. Đặc biệt là năm anh em Vạn Tam còn được gọi là Ngũ hổ nhà họ Vạn, là bá chủ trong trấn, không ai dám khiêu khích bọn họ.
Vì mối hận thù giữa tổ tiên, nhà họ Vạn cũng bắt đầu chèn ép nhà họ Phương. Đặc biệt là những năm gần đây, thế lực của nhà họ Vạn đã phát triển lên đến đỉnh điểm, càng không coi nhà họ Phương ra gì. Vài năm trước, người chú thứ hai của Cương Tử bị nhà họ Vạn đánh gãy chân, và kẻ đánh là Vạn Ngũ không những không phải vào tù mà còn dẫn người đến đập phá nhà của chú hai của Cương Tử.
Bố của Cương Tử biết rằng mình không thể chống lại nhà họ Vạn, vì vậy ông đã bắt chú hai phải chịu đựng nỗi giận này. Nhưng hai năm sau, con trai của chú hai là Phương Cường đã đưa bạn gái về nhà ra mắt bố mẹ. Khi đang đưa bạn gái về vào buổi tối, họ đi ngang qua một con đường nhỏ, một nhóm đàn ông bịt mặt xông ra, trói Phương Cường vào gốc cây rồi cưỡng hiếp bạn gái ngay trước mặt anh ta khiến Phương Cường tức điên, gào thét như xé tim xé phổi.
Khi bố Cương Tử và những người khác đến, đám súc sinh đã chạy trốn. Bạn gái của Phương Cường khóc lóc chạy đi, hôm sau liền uống thuốc tự sát tại nhà. Phương Cường không chịu đựng nổi, về nhà xách dao đi nhà họ Vạn liều mạng nhưng bị người nhà giữ lại. Phương Cường bi phẫn quá độ liền ngất đi, tỉnh lại liền biến thành kẻ điên.
Đồn cảnh sát đã phái người đến điều tra, nhưng sau đó chẳng thấy động tĩnh gì, người nhà họ Vạn vẫn nghênh ngang làm càn. Sau đó, khi Vạn Tam say rượu, ông ta nói với những người có mặt rằng chính năm anh em ông ta đã dẫn người đến làm chuyện xảy ra ngày hôm đó, ông ta còn nói rằng mùi vị của cô gái rất tuyệt, khiến họ không thể nào quên.
Nghe vậy, Ngô Bình tức giận nói: “Thật là một lũ cầm thú!”
Cương Tử thở dài: “Bố mẹ gửi tôi đi nhập ngũ là vì họ sợ nhà họ Vạn bắt nạt tôi. Nhưng chuyện gì đến cũng phải đến, cuối cùng nhà họ Vạn cũng không chịu để yên cho chúng tôi”.