Thần Y Trở Lại

Chương 118

Chương 118

Vương Hiến Sâm nhanh chóng đi tới trước mặt Ngô Bình, run giọng nói: “Cậu Ngô, tôi sai thật rồi, xin hãy cho tôi cơ hội”.

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Hãy cút về huyện đi, đợi khi nào tâm trạng tôi vui vẻ thì tôi sẽ suy nghĩ xem có nên tha cho ông không”.

“Vâng vâng”. Ông ta vội vàng kéo bà vợ và cả Vương Tường đang sững sờ đi, lập tức rời khỏi đại sảnh. Ngô Bình nói như thế chứng tỏ ông ta vẫn còn cơ hội.

Ngô Mi đã nhìn thấy hết những cảnh bên này. Khi Ngô Bình đi tới, cô bé nói: “Anh ơi, có chuyện gì vậy, sao bố Vương Tường lại quỳ xuống trước mặt anh?”

Ngô Bình không muốn ảnh hưởng đến việc cô bé dự thi nên nói: “Không có gì đâu, là do chính ông ta đê tiện thôi”.

Chẳng mấy chốc vòng thi thứ nhất đã bắt đầu, Ngô Mi đi vào phòng thi.

Cuộc thi hai tiếng khá dài, Ngô Bình thấy rất nhàm chán liền hỏi thầy Triệu có muốn đi loanh quanh không, nhưng thầy Triệu lại kiên quyết ngồi đợi.

Ngô Bình không ép thầy, anh một mình đi ra khỏi trường.

Đối diện trường học có một võ quán tên “Thái Nhất”. Thấy có biển hiệu võ quán anh liền muốn xem bên trong như thế nào. Dù thế nào thì anh cũng là cao thủ cảnh giới Khí, thế nên rất tò mò.

Cửa võ quán mở rộng, sau khi đi vào cổng có một con đường, phía bên trái con đường là một cánh cửa.

Anh mở cửa ra thì thấy một sảnh diễn võ rất lớn, có mấy chục người mặc đồ luyện công màu trắng đang ngồi ngay ngắn trên mặt đất, sau đó họ đồng loạt nhìn về phía anh.

Có một người đàn ông trung niên ngồi giữa bọn họ, cơ thể vạm vỡ, hai tay thô to, người đó cũng đang nhìn anh.

“Anh bạn cuối cùng cũng đến rồi!”. Người đàn ông đó đứng dậy, người đó phải cao đến một mét chín lăm, xương lông mày gồ lên, mày đậm tựa kiếm.

Ngô Bình sững sờ, anh chỉ vào mình: “Ông đang nói tôi sao?”

Người đàn ông đi lên trước ba bước, nói: “Đã nghe danh tiếng của cậu lâu rồi, không ngờ cậu lại trẻ đến vậy”.

Ngô Bình thấy rất lạ, người này đã từng nghe nói đến anh sao? Vậy sao mình không biết ông ta?

Người đó tiếp tục nói: “Nếu cậu đã đến rồi thì tôi không nhiều lời nữa, xin mời!”

Ông ta bày ra một thế võ. Ngô Bình thấy ông ta định ra tay thì liền nghĩ, chẳng lẽ người luyện võ đều bốc đồng thế này sao? Mình chỉ đến võ quán xem thử thôi mà ông ta định ra tay với mình sao?

Nhưng anh cũng không sợ hãi, liền dứt khoát cởi giày ra, nói: “Được, chúng ta lên đi!”

Người đàn ông đó quát khẽ rồi nghiêng người tung cú đá, tốc độ rất nhanh, lực rất mạnh. Nhưng trong mắt Ngô Bình, động tác của ông ta vô cùng chậm. Anh từ từ lui về sau, sau đó tung chân giẫm lên chân của ông ta.

Ngô Bình không vận chuyển chân khí vào chiêu đó, nhưng tác dụng vào đúng điểm nên người đàn ông trung niên lập tức mất thăng bằng rồi ngã nhào.

Các học viên đều tỏ vẻ kinh ngạc, sao chủ võ quán có thể bị quật ngã bởi một chiêu chứ?

Người đàn ông kia cũng rất ngạc nhiên, ông ta bật cong người dậy rồi nói: “Bái phục! Làm lại lần nữa nhé?”

Ngô Bình lắc đầu nói: “Không cần đâu, ông đứng không chắc chân, chưa luyện tốt kỹ năng cơ bản”.

Người đàn ông nghe vậy như bị sỉ nhục: “Hồi còn trẻ, tôi đã tập đứng tấn những bảy năm, mà cậu bảo chân tôi không chắc ư? Cậu coi thường người khác quá rồi đấy!”

Ngô Bình vội giải thích: “Ông đừng nổi nóng, ý của tôi là cách luyện công của ông có vấn đề”.

Bình Luận (0)
Comment