Chương 1198
Người vừa nói là một người đàn ông mặt vuông mày đậm. Anh ta tay cầm ly rượu, ánh mắt không rời khỏi Ngô Bình.
Người được gọi là “anh Tề” kia ngạc nhiên: “Cái gì? Đại tông sư Tiên Thiên? La Tử Minh, anh không đùa đấy chứ?”
Anh Tề kia thực sự kinh ngạc. Tu vi của anh ta mới đang ở giai đoạn Tiểu Chu Thiên của cảnh giới Khí. Còn đại tông sư Tiên Thiên có thể trở thành cao thủ trong phạm vi cả một tỉnh!
Người tên La Tử Minh kia bình thản đáp: “Nếu các người thạo tin thì đã biết anh ấy từ lâu rồi. Ngô Bình này là một nhân vật có máu mặt. Sư huynh anh ấy là Diệp Thiên Tông của Thần Võ Ti, còn có Dương Mộ Bạch của Tiên Cơ. Ngoài ra, anh ấy còn là thành viên của Thiên Long, thậm chí còn có khả năng trở thành cao thủ võ lâm hàng đầu tỉnh K!”
Anh Tề kia nghe đến đây thì mặt biến sắc, vội vã ngậm miệng lại không dám nói nửa lời về Ngô Bình nữa. Đường đường là một đại tông sư, không phải là đối tượng mà anh ta dám nói này nói nọ sau lưng.
Thế nhưng, vẫn có nhiều kẻ khác không phục. Một kẻ lên tiếng: “Chỉ là cảnh giới Tiên Thiên thôi mà, cũng có gì ghê gớm đâu. Tôi nghe nói Âu Dương Kim Tôn và Hoàng Phủ Thiên Quân tới rồi, họ đã trở thành nhân tiên rồi cơ! Trước mặt nhân tiên thì Tiên Thiên là cái thá gì cơ chứ?”
“Tôi cũng nghe nói, hình như hai vị thiếu gia này đều đến đây vì cô Đường Băng Vân. Chậc chậc, hôm nay có kịch hay xem rồi. Chỉ e là hôm nay tên Ngô Bình này số đen rồi!”
Bọn họ đang bàn tán thì có hai người đàn ông bước vào. Dáng đi của họ hùng dũng như hai vị vua. Hai người này vừa xuất hiện là đám đông kia lập tức ngậm miệng lại, sau đó tự động nhường đường.
Hai người đó cách nhau bốn năm bước, đều bước tới ngồi ở vị trí trung tâm.
“Các người ai là Ngô Bình?”, một trong hai người lên tiếng. Đó là người thanh niên mặc bộ vest màu đen, khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, mặt hơi gầy, đôi mắt dài, lông mày mỏng, cao lớn vạm vỡ.
Anh Tề ban nãy đằng hắng một cái, sau đó chỉ về phía Ngô Bình, nói: “Cậu chủ Âu Dương, người đó chính là Ngô Bình!”
Người này chính là Âu Dương Kim Tôn. Gã nhìn theo hướng tay anh Tề chỉ, quả nhiên thấy Ngô Bình và Đường Băng Vân đang ngồi nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Đột nhiên mặt gã sa sầm lại, rảo bước về phía đó định gây sự với Ngô Bình.
Đột nhiên, người thanh niên vừa tới cùng ngăn lại rồi bình thản nói: “Sao phải vội thế”.
Người này mặc bộ vest màu trắng, cao lớn vạm vỡ, còn cao hơn cả “anh Tề” một cái đầu, cỡ chừng một mét chín mươi lăm. Anh ta có làn da ngăm đen, cơ bắp rắn chắc như sát, mắt to mày đậm, tóc cắt bằng.
Trông anh ta không mập nhưng cân nặng lên tới hơn hai trăm cân, trông vô cùng mạnh mẽ!
Âu Dương Kim Tôn giận dữ đáp: “Hoàng Phủ Thiên Quân, anh dám cản tôi?”
Hoàng Phủ Thiên Quân lạnh lùng đáp: “Âu Dương Kim Tôn, Đường Môn đã cho phép, tôi và anh hiện giờ đều là người muốn tới cầu thân. Lát nữa không phải còn có rất nhiều hoạt động sao? Như vậy chúng ta có thể thấy được thực lực của nhau. Đợi đuổi tên nhãi kia đi xong rồi chúng ta so tài cao thấp một phen cũng chưa muộn”.
Âu Dương Kim Tôn nghe cũng có lý liền hừ một tiếng rồi nói: “Cũng phải, cứ để hắn sống thêm một lát cũng chẳng sao!”
Ngô Bình cũng đã chú ý tới tình hình bên đó nhưng cũng chẳng để tâm. Cái gì mà thế tử của gia tộc võ học đối với anh cũng chẳng là cái đinh gì!
Đường Băng Vân nói: “Hai người họ chính là Âu Dương Kim Tôn và Hoàng Phủ Thiên Quân, cả hai người họ đều là kì tài võ học, còn trẻ như vậy mà đã trở thành nhân tiên rồi”.
Ngô Bình khẽ nhếch méch, nói: “Lát nữa có kịch hay để xem rồi”.