Chương 1225
Đế Tân cười lạnh: “Nếu tôi nói triều Thương tồn tại cả trăm nghìn năm thì cậu có tin không?”
Ngô Bình đờ ra, cả trăm nghìn năm ư? Ngô Bình nói: “Không thể nào, lúc ấy vẫn là thời đồ đá mà”.
Đế Tân cười lớn: “Đó là vì cậu chưa tiến vào lãnh thộ thật sự của bọn tôi. Triều Thương mà cậu biết cũng chỉ là học trong lịch sử, thời cách cách sự thật nhiều năm lăm”.
Ngô Bình hiểu ra, triệu Thương thật sự đã tồn tại từ rất lâu rồi ư?
Đế Tân: “Tôi biết cậu rất ngạc nhiên, nhưng đấy là sự thật. Tôi trở về nhân gian cũng thấy rất ngạc nhiên với cuộc sống hiện đại”.
Ngô Bình trầm mặc rồi hỏi: “Ông định làm giao dịch gì với tôi?”
Đế Tân nói: “Tôi muốn cậu đến Địa Tiên Giới để tìm mấy thứ cho tôi, mỗi khi tìm được món nào, tôi sẽ tặng cậu một bảo bối”.
Ngô Bình: “Ông có tìm nhầm người không? Chỉ có tu sĩ cảnh giới Địa Tiên mới được vào Địa Tiên Giới thôi, tôi mới là Nhân Tiên thôi”.
Đế Tân nói: “Cậu đột phá lên Địa Tiên chỉ là vấn đề thời gian thôi”.
Ngô Bình cười lạnh: “Ông tin tôi thế ư?”
Đế Tân: “Đại Thương lập quốc cả trăm nghìn năm, tôi đã quản lý cả trăm triệu binh lính nên mắt nhìn người chuẩn lắm. Cậu là một kỳ tài, tiền đồ chắc chắn rộng mở”.
Ngô Bình trầm mặc hỏi: “Ông muốn tìm thứ gì?”
Đế Tân nói: “Cửu đỉnh”.
Ngô Bình trợn tròn mắt: “Cửu đỉnh? Cửu đỉnh của Hà Vũ đấy ư?”
Đế Tân: “Đúng, chính là nó”.
Ngô Bình chấn động rồi hỏi: “Ông tìm nó làm gì?”
Đế Tân: “Có nó rồi, tôi có thể mở không gian bị gãy, để tìm kho báu của Đại Thương”.
Ngô Bình: “Không gian gãy ư?”
Đế Tân nói: “Có nhiều chuyện giờ cậu biết cũng vô ích nên đừng hỏi nữa”.
Ngô Bình nhún vai: “Được thôi, sao ông biết chắc chắn tôi tìm được?”
Đế Tân hừ một tiếng: “Người như cậu sớm muộn cũng trỗi dậy, trở thành ngận nhân vạn cổ. Tôi định lấy ký ức của cậu xem cậu có bó mật gì. Nhưng tiếc là trong người cậu có lạc ấn tinh mạnh của cường giả siêu cấp, nó đã chén luôn hoá thân của tôi, làm thực lực của tôi bị tổn hại nặng”.
Ngô Bình: “Hôm đó, ông giết Đường Vô Mệnh để bổ sung nguyên khí hả?”
Đế Tân thờ ơ nói: “Không chỉ để bổ sung nguyên khí, mà còn vì sự tồn tại của Đường Vô Mệnh ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng tôi, hơn nữa ông ta là người của Đường Thánh Khoa”.
Nghe đến đây, Đường Băng Vân ngạc nhiên nói: “Không thể nào! Bác Bảy không phải là người của Đường Thánh Khoa”.
Đế Tân liếc nhìn cô ấy rồi nói: “Tôi nói cho cô biết thêm một bí mật nữa nhé, bố của cô là Đường Vô Kị đã bị Đường Vô Mệnh sát hại đấy”.
Đường Băng Vân run lên rồi tức giận nói: “Ông nói bừa! Bác Bảy là người đối xử với tôi tốt nhất, sao bác ấy lại hại chết bố tôi chứ?”
Đế Tân cười lạnh: “Tôi còn biết mẹ ruột của cô là ai đấy, có muốn nghe không?”