Chương 1238
Đúng là anh có tiền, nhưng hiện anh đã tiêu hơn 100 tỷ rồi, trong khi vẫn còn các khoản đầu tư cần tiền.
Vì thế, anh nói: “Cô cần nhiều tiền thế làm gì?”
Ngô Ngạo Sương: “Đương nhiên là để tiêu, cậu có đưa không?”
Ngô Bình bực mình, làm như anh nợ cô ấy vậy. Nhưng dẫu sao mình đã hứa với người ta nên không thể nuốt lời được: “Thế này đi, tôi sẽ đưa cho cô 10 tỷ trước, khi nào tiêu hết tôi lại đưa tiếp”.
Ngô Ngạo Sương đồng ý ngay: “10 tỷ thì 10 tỷ”.
Ngô Bình chuyển tiền cho Ngô Ngạo Sương xong là cô ấy đi luôn. Ngô Bình đau lòng xót của, Đông Hoàng ngẩng lên rồi đờ đẫn nhìn ra cửa.
Ông Hoa cũng mở mắt ra, không giả vờ ngủ nữa.
Ngô Bình hỏi: “Hai người biết cô ấy à?”
Ông Hoa: “Trời ơi, sao cậu lại chọc vào cô ấy hả?”
Ngô Bình ngẩn ra: “Ông biết cô ấy à?”
Ông Hoa thở dài: “Nếu tôi không nhầm thì cô ấy là…”
Đột nhiên Đông Hoàng đập cho ông Hoa một phát ngã lộn cổ, sau đó ông ấy bay lên rồi nói: “Không nói được, nói ra là phiền to”.
Ngô Bình cười lạnh: “Ông không nói thì cũng phiền rồi”.
Ông Hoa bay lên rồi nói: “Tôi không dám nói”.
Ông ấy không chịu nói thì Ngô Bình cũng không làm gì được, anh lắc đầu rồi ngồi xuống hút thuốc.
Hút xong mấy điếu thì anh bắt đầu tu luyện bài luyện thể. Sau khi tiến vào cảnh giới Nhân Tiên, tập bài luyện thể sẽ mất sức hơn, tới khi trời sáng thì anh mới xong được động tác thứ nhất.
Trời vừa sáng thì Đường Băng Vân đã đến, hình như cô ấy đã thức cả đêm nên khá mệt mỏi: “Ngô Bình, chín giờ sáng nay là bắt đầu nghi thức nhập môn. Sau đó, anh sẽ trở thành thành viên chính thức”.
Ngô Bình: “Chỉ là một nghi thức thôi mà, em đừng lo thế. À, khi nào anh được gặp hai vị lão tổ”.
Đường Băng Vân: “Đêm trăng tròn, Canh Tổ sẽ ở trạng thái tốt nhất, khi ấy chúng ta sẽ đi”.
Ngô Bình nhẩm tỉnh, còn hơn chục hôm nữa mới đến ngày trăng tròn: “Ừm”.
Tám giờ, Đường Băng Vân dẫn Ngô Bình đến tổng bộ của Đường Môn.
Đây là lần đầu tiên Ngô Bình đến đây, tổng bộ của Đường Môn nằm ở một trấn tên là Đường tại phía Bắc của Thục.
Thị trấn này toàn những ngôi nhà cổ kính, tường trắng ngói xanh, xe tiến vào đây cũng phải đi chậm hơn.
Ngô Bình phát hiện người qua lại ở đây cũng giống với những nơi khác, nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy người ở đây từ già đến trẻ, cả nam và nữ đều biết võ.
Ngô Bình cảm thán: “Xây dựng tổng bộ ở đây đúng là ý hay”.
Đường cười nói: “Anh mới chỉ thấy mặt ngoài thôi, càng đi vào trong mới là những kiến trúc lâu đời thật sự”.
Quả nhiên sau đó Ngô Bình đã thấy có một ngôi nhà cao lớn, bên ngoài có thành hào cổ kính.
Anh nói: “Băng Vân, chúng ta xuống đi bộ đi”.
Đường Băng Vân đồng ý: “Được”.