Chương 1288
Nhưng công dụng lớn nhất của Tây Cực Kim Mẫu không phải là dùng chế tạo binh khí mà được Tiên Kiếm môn dùng để lấy khí Canh Kim tiên thiên, tu luyện kiếm hoàn.
Tiên kiếm trước kia có thể nuôi dưỡng một luồng sát khí trong phổi, có thể lấy đầu người khác khi ở cách xa ngàn dặm, đó chính là khí Canh Kim tiên thiên này.
Anh liền hỏi: “Anh bán đá sao?”
Người đó cất điện thoại đi, nói: “Anh bạn, đây không phải đá thường đâu, nó không sợ lửa, không sợ axit, còn có thể trừ ma trấn tà”.
Ngô Bình nói: “Thế à? Đúng là thứ tốt, bao nhiêu tiền?”
Người đó giơ ra năm ngón tay: “Năm triệu tệ!”
Ngô Bình bĩu môi: “Anh bạn à, hòn đá này của anh cùng lắm là mang về trưng bày thôi, thế mà anh đòi năm triệu tệ? Ba triệu tệ nhé”.
Người đó nghĩ một lúc rồi gật đầu đồng ý: “Được, ba triệu”.
Ngô Bình hơi bất ngờ, anh còn tưởng người này sẽ tiếp tục cãi giá với anh.
Sau khi mua đá Tây Cực Kim Mẫu, Đường Tử Di nói: “Chúng ta l3n đỉnh núi đi, đồ tốt đều ở trên đỉnh”.
Ngô Bình gật đầu: “Được!”
Sau khi đi một đoạn, Ngô Bình lặng lẽ bỏ Tây Cực Kim Mẫu và trà Ngộ đạo vào trong nhẫn để đồ ở một nơi không người. Lúc này tác dụng của pháp khí để đồ này được phát huy hoàn toàn, rất tiện cất đồ, hơn nữa không quá lộ liễu.
Họ vòng quanh núi, chầm chậm đi l3n đỉnh. Sau khi đi được một đoạn, họ thấy trong rừng trúc bên cạnh có xuất hiện bảy sắc cầu vồng, ánh sáng đó to bằng nắm tay, giống như thứ bảo vật nào đó.
Mắt Đường Tử Di sáng lên, cô ấy thấy xung quanh không có ai liền nói khẽ: “Chúng ta đi xem thử nhé?”
Ngô Bình không động đậy, anh lạnh nhạt nói: “Không xem”, nói xong anh liền kéo Đường Từ Di đi tiếp.
Tuy anh còn trẻ nhưng đã nghe đám người Diệp Thiên Tông kể về rất nhiều thủ đoạn hại người trong giang hồ. Anh đoán rằng ánh sáng đó là do kẻ xấu cố ý sắp đặt để thu hút người qua đường đi vào rừng trúc.
Mà một khi đi vào đó thì hoặc là bị bẫy rập gi3t ch3t, hoặc là bị cao thủ ẩn nấp trong đó mưu sát, sau đó bị cướp đi tất cả của cải trên người.
Thấy Ngô Bình và Đường Tử Di không mắc mưu mà đi thẳng lên núi, hai tên đàn ông trung niên đang mai phục dưới lớp lá trúc sâu trong rừng trúc liền đưa mắt nhìn nhau.
“Đại ca, tên nhóc đó không mắc lừa”, một người nói với giọng điệu tức tối.
“Hừ! Chúng ta đi theo cậu ta, tên nhóc này vừa mua đồ mà giờ hai tay lại trống không, chắc chắn trên người cậu ta có bảo bối!”
“Bảo bối gì?”, người kia hỏi.
Người này còn chưa trả lời, một giọng nói đã vang lên bên trên: “Cũng thông minh đấy”.
Hai người sửng sốt, giật mình nhảy lên, nhưng đột nhiên thấy bên hông đau nhói, sức lực toàn thân biến mất, không thể động đậy.
“Người anh em à, trên người chúng tôi có rất nhiều chi phiếu! Cậu cứ lấy tiền đi, hãy tha cho chúng tôi!”, người đó hoảng hốt, vội nói.
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Các người đặt bẫy ở nơi này đã hại bao nhiêu người rồi?”
Người đó vội nói: “Không nhiều đâu, chỉ ba nhóm người thôi”.
Ngô Bình nhìn ra phía xa thì thấy trong một cái hố sâu tự nhiên có năm cái xác!
Chương 1289:
Bùi Khánh: “Tôi chưa đến đó bao giờ, nhưng nghe bạn tôi kể thì tu luyện ở đó dễ đột phá hơn, hình như còn có thể bù đắp thêm cho người có nền tảng yếu”.
Bù đắp thêm cho nền tảng yếu ư? Ngô Bình thấy kinh ngạc rồi nói: “Lát chúng ta đến đó xem sao đi”.
Bùi Khánh biết Ngô Bình đồng ý chữa trị cho bạn mình rồi thì vui mừng nói: “Cảm ơn cậu Ngô”.
Lực vẫn tiên khiến Ngô Bình hơi mệt nên anh cần đi nghỉ.
Về đại sảnh rồi, anh hỏi Bùi Khánh: “Ông có biết tại sao Sử Thánh lại muốn đối phó tôi không?”
Bùi Khánh đáp: “Sử Thánh nhận được một tin ở ngoài, hình như có người muốn cậu bỏ mạng ở đây”.
Ngô Bình hỏi tiếp: “Thế lực đứng sau Sử Thánh là ai?”
Bùi Khánh: “Gia tộc Tây Môn, một trong ba gia tộc lớn ở Địa Tiên Giới”.
“Cổng thứ hai cũng là của gia tộc Tây Môn à?”, Ngô Bình hỏi.
Bùi Khánh lắc đầu: “Cổng thứ hai do Ngọc Đỉnh Tông - một trong bốn môn phái lớn ở Địa Tiên Giới năm giữ. Từ cổng số một đến cổng số …, phía sau đều có một thế lực lớn của Địa Tiên Giới quản lý”.
Ngô Bình: “Cổng thứ bảy thì sao?”
Bùi Khánh: “Cổng này lạ lắm nên tạm thời chưa có thế lực nào có thể khống chế được”.
Trò chuyện thêm một lúc thì Ngô Bình đi nghỉ. Một tiếng sau, anh và Bùi Khánh rời khỏi cổng số một rồi đến cổng số bảy.
Khi đến cổng số bảy, Ngô Bình liếc sang cổng bên cạnh rồi hỏi: “Bùi Khánh, ông có biết sau cánh cổng này là gì không?”
Bùi Khánh lắc đầu: “Vào trong đó có tu sĩ Địa Tiên và cả Nhân Tiên, nhưng không có ai trở ra, dần dà không còn ai dám vào đó nữa”.
Ngô Bình gật gù, sau đó cả hai cùng đi vào cổng số bảy.
Sau cánh cổng này chính là một phòng đá rộng hơn 100 mét vuông, bên trong có bàn đá và ghế đá, hiện đang có chín người ngồi bên trong, ai làm việc nấy, người ngồi kẻ đứng.
Ngô Bình quan sát thì thấy cả chín người này đều có thực lực rất mạnh, ba người ở cảnh giới Địa Tiên, một người ở cảnh giới Nhân Tiên.
Hai người vừa vào thì có một người đứng dậy ra đón: “Anh Bùi, sao anh lại đến đây?”
Người đó ngang tuổi với Bùi Khánh, đã đả thông hai linh khiếu, một thần khiếu, nhưng người gầy khô, mặt xám xịt như cái xác khô.
Những người còn lại chỉ liếc Ngô Bình một cái rồi lại bận việc của mình.
Bùi Khánh nói: “Anh Vệ, đây là thần y Ngô rất giỏi y thuật. Cậu ấy đang chữa trị cho tôi, chúng ta là bạn vào sinh ra tử nên tôi đã nhờ cậu ấy đến khám cho anh”.
Bạn của Bùi Khánh vội nói: “Cảm ơn anh Vệ”, sau đó lại quay sang hành lễ với Ngô Bình.
“Tham kiến thần y Ngô”.