Chương 13
Thấy đối phương hung hăng như thế, Ngô Bình chỉ lãnh đạm nói, “Được rồi, xem như tôi chưa nói vậy”. Dứt lời, anh đi thẳng xuống núi.
Ông lão vốn muốn ngăn anh lại, nhưng nghĩ một hồi lại lắc đầu từ bỏ.
Cô gái kia tức giận nói, “Ông nội à, nhiều người không biết mà hay tỏ vẻ ta đây lắm ạ!”
Ông lão cười đáp, “Tiểu Nghiên à, sau này đừng nói chuyện thẳng thắn như vậy, sẽ dễ gây thù chuốc oán lắm”.
Cô nàng chỉ “hừ” một tiếng, “Với hạng người ăn nói vớ vẩn như thế, cháu có đắc tội cũng mặc kệ”.
Ông lão chỉ lắc đầu, vừa định quay về đình nghỉ mát thì bỗng dưng biến sắc, đôi mắt nhìn chằm chằm xuống đất.
Cô gái nọ tò mò hỏi, “Ông ơi, ông làm sao thế ạ?”
Trán lấm tấm mồ hôi lạnh, ông lão lẩm bẩm, “Cao thủ, chắc chắn là cao thủ!”
Bây giờ, cô gái mới phát hiện trên bậc thang bằng đá này có một hàng dấu chân bước xuống, bên trong dấu chân vô cùng sạch sẽ, không có bụi cũng chẳng đọng sương. Bên ngoài dấu chân lại phủ một lớp bụi, trên bề mặt có một lớp sương đọng lại.
Ông lão hướng mắt nhìn theo dấu chân hướng xuống, kinh ngạc hô lên, “Là cậu ấy!”
“Ông nội ơi, cao thủ gì thế ạ?”, cô gái ngạc nhiên hỏi.
Ông lão ấy thở dài một hơi rồi đáp, “Chính là cậu trai vừa nãy! Chắc chắn cậu ấy là cao thủ cảnh giới Khí! Cậu ấy có chân khí hộ thân, một sợi lông vũ cũng không bám được, ruồi nhặng không thể chạm đến! Ngay cả bụi ở mặt đất dưới chân cũng bị đẩy lùi và trở nên vô cùng sạch sẽ, đó là lý do tạo thành dấu chân như thế”.
Cô gái hoảng hốt, không ngờ đó lại là cao thủ cảnh giới Khí!
Cảnh giới Khí chỉ người những người đã tu luyện chân khí trong cơ thể. Những người như vậy ở trong thành phố chỉ có mấy người, nếu không phải là anh hùng một phương thì là cao nhân ẩn dật, sao có thể xuất hiện ở đây kia chứ?
Tiểu Nghiên bỗng dưng nhớ ra người đó nói rằng cô nàng sẽ chết trẻ, lẽ nào là thật ư?
Ông cụ kia nói: “Tiểu Nghiên, vị cao thủ này có lẽ ngày mai sẽ còn xuất hiện, chúng ta đến sớm đợi cậu ấy!”
Cô gái trẻ nghĩ tới việc ban nãy Ngô Bình đã nói hai chữ “chết yểu” nên vội vã gật đầu đáp: “Vâng!”
Trên đường trở về nhà, Ngô Bình mua một ít há cảo gạch cua của cửa hiệu lâu đời nổi tiếng mang về nhà.
Mũi của Đường Tử Di rất thính, lập tức lao ra phòng khách, mừng rỡ reo lên: “Há cảo gạch cua, món tôi thích ăn nhất!”
Ngô Mi cũng đi ra khỏi phòng ngủ, nói: “Anh, hôm nay em phải đi học. Anh đưa em đi nhé”.
Ngô Bình gật đầu: “Được, lát anh chở em đi”.
Sau khi ăn xong, Ngô Bình dắt xe đạp ra. Chiếc xe đạp này là phương tiện đi lại của anh từ hồi cấp ba, bánh sau của nó lúc này đã xì hết hơi.
Anh lấy giẻ lau qua chiếc xe, bơm hơi cho bánh sau, sau đó chở Ngô Mi đi học.
“Ôm chặt vào”, Ngô Bình nói. Chiếc xe như mũi tên rời cung lao vun vút trên đường khiến Ngô Mi sợ hãi la lên:
“Anh, đi chậm thôi!”