Chương 1322
Anh vừa vào trong đã có người ra dẫn đường, đi thêm vài trăm mét thì họ tiến vào một căn phòng kính rất rộng. Phòng này có diện tích hơn 1000 mét vuông, nóc nhà bằng thuỷ tinh.
Sàn trong nhà kính được lát bằng gỗ và thảm lông dê, hai bên tường treo tranh sơn dầu, trần nhà có đèn sáng chói.
Ngô Bình đi thêm một lát thì nhìn thấy những người tham gia buổi đấu giá lần này.
Cạnh đó là tiệc tự phục vụ, thích ăn gì thì lấy. Còn nhiều nhân viên phục vụ đang đi qua đi lại.
Ngô Bình vừa liếc nhìn đã thấy một người quen là Đào Như Tuyết.
Cô ấy đang nói chuyện với mấy người khác, đột nhiên cảm nhận được ánh mắt của Ngô Bình nên cô ấy vui mừng rồi đi tới.
“Ngô Bình, anh cũng đến đây à?”, cô ấy hỏi.
Ngô Bình cũng cảm thấy ngạc nhiên, nói: “Thì anh đến tham gia buổi đấu giá thôi, em cũng thế à?”
Đào Như Tuyết gật đầu: “Buổi đấu giá hôm nay có một cây linh chi nghìn năm, em rất thích”.
Những người khác cũng đi về phía họ, một người thanh niên khoảng ngoài 20 tuổi mặc vest cười nói: “Như Tuyết, Giới thiệu một chút chứ nhỉ?”
Đào Như Tuyết nói: “À, giới thiệu với mọi người, đây là Ngô Bình – bạn học kiêm bạn thân của tôi. Ngô Bình, đây là Vương Thận, đối tác của em”.
Vương Thận cười nói: “Không biết anh Ngô làm trong ngành nào?”
Vương Thận không phải người trong giới tu hành, vì thế không biết năng lực của Ngô Bình.
Ngô Bình đáp: “Tôi là bác sĩ”.
“Ra là bác sĩ, được đấy! Anh còn trẻ thế này, chắc mới tốt nghiệp hả? Nhà chúng tôi cũng đầu tư vào nhiều bệnh viện, nếu anh có hứng thú thì tôi có thể xếp công việc cho”, Vương Thận nói với giọng rất kiêu ngạo.
Đào Như Tuyết cười nói: “Ngô Bình là một thần y nức tiếng xa gần, bệnh của tôi trước kia cũng do anh ấy chữa khỏi”.
Thấy Đào Như Tuyết tâng bốc Ngô Bình như vậy, Vương Thận cảm thấy không vui, gần đây anh ta đang theo đuổi Đào Như Tuyết. Nhà họ Vương chủ yếu kinh doanh dược phẩm và dụng cụ y tế, nếu hai nhà bắt tay với nhau thì sẽ cùng phát triển vững mạnh.
Nửa năm trở lại đây, tập đoàn Miêu Dược của nhà họ Đào phát triển nhanh chóng mặt, mức doanh thu trong năm phải đạt tới 150 tỷ, lợi nhuận phải đến 30 tỷ.
Giá cổ phần của Miêu Dược cũng tăng chóng mặt, tăng từ hơn 200 tỷ lên hơn 500 tỷ rồi. Ngoài ra, theo thông báo của họ thì sang năm, mức doanh thu của họ phải đạt 200 tỷ, lợi nhuận tăng lên thành 40 tỷ. Đến lúc ấy, giá trị của Miêu Dược sẽ tăng vọt.
Vương Thận không hề biết Miêu Dược phát triển được như vậy là nhờ Ngô Bình, anh đã giao cho Đào Như Tuyết làm đại lý loại thuốc mới, sau đó giới thiệu cho nhà họ Thiệu, để hai nhà cùng hợp tác. Chờ khi loại thuốc bổ gan mới ra, anh sẽ lại cho Đào Như Tuyết đẩy mạnh tiêu thụ tiếp.
Vương Thận phát hiện Đào Như Tuyết có thái độ rất thân thiết với Ngô Bình, đây không phải chuyện tốt với anh ta nên lập tức nói: “Thế ư? Trùng hợp quá, tôi cũng quen một bác sĩ nổi tiếng, ông ấy cũng đang ở đây, để tôi giới thiệu cho hai người làm quen nhé?”
Không chờ Ngô Bình đồng ý, Vương Thận đã đi tới vẫy tay với một người đàn ông trung niên rồi cười nói: “Thần y Vạn!”
Người đàn ông cười đáp: “Cậu Vương, tôi cũng đang tìm cậu đây”.
Vương Thận: “Thần y Vạn. Tôi vừa gặp một tiểu thần y, cùng ngành với ông đấy”.