Chương 1376
Thấy Ngô Bình vẫn kiên quyết làm vậy, hai người họ không nói thêm gì nữa. Tiếp đó, Ngô Bình đi đằng trước, hai người họ theo sau chuẩn bị đột nhập vào căn phòng kia.
Ngô Bình không mở cửa mà trực tiếp tung chưởng đánh bay cái cửa.
Sau đó anh nhanh như điện xẹt lao vào trong phòng. Bên trong có bốn người, bọn họ đang bàn bạc việc gì đó. Hành động bất ngờ của Ngô Bình khiến mấy người này không kịp trở tay. Võ Thần đứng gần cửa ra vào nhất trên người toả ra một luồng khói màu đen lập tức lao về phía Ngô Bình.
Ngô Bình dồn sức mạnh của chân khí Thuần Dương trong cơ thể vào ấn chưởng của mình. Chưởng của hai người họ giao nhau, chân khí Thuần Dương của Ngô Bình đi thẳng vào người đối phương. Khói đen trên người Võ Thần kia nhanh chóng tan đi, Thần Dương Tiên Lực mạnh mẽ của Ngô Bình đi thẳng vào kinh mạch khiến Võ Thần này toàn thân tê dại, nhất thời không thể nào cử động được.
Bốp bốp bốp!
Ngô Bình lập tức phóng ra vài chỉ, phong ấn các huyệt trên người Võ Thần này.
Cùng lúc đó, Hàn Bảo và Lưu Thiền cũng lao về phía Võ Thần còn lại. Hai người này thực lực rất mạnh, lại còn là hai đánh một nên chẳng mấy chốc đã khống chế được Võ Thần kia. Võ Thần kia liên tục lùi về phía sau, định tìm cách bỏ chạy.
Ngô Bình thấy đối phương định bỏ chạy thì lập tức dùng thần niệm. Anh niệm một vài âm tiết kì lạ khiến đối phương đột nhiên sững lại vài giây. Nhân thời cơ đó, Hàn Bảo và Lưu Thiền lao tới tóm lấy Võ Thần nọ và đánh hắn ngã ra sàn.
Hai Võ Thần giờ đều đã bị khống chế. Hai người còn lại mặt trắng bệch đứng ở phía góc tường không dám cử động.
Ngô Bình nhìn vào ông già trong số hai người đó, lạnh lùng nói: “Đinh Hiếu Tiên, ông cho rằng đeo một chiếc mặt nạ da người thì tôi sẽ không nhận ra ông sao?”
Ông già đó đó đột nhiên rùng mình một cái, đưa mắt nhìn Ngô Bình hỏi: “Tại sao cậu có thể nhận ra?”
Ngô Bình đưa tay xé chiếc mặt nạ da người của ông ta, quả nhiên một gương mặt hoảng hốt thất thần lộ ra. Người này ngoài bốn mươi nhưng tóc bạc một nửa, mặt đầy nếp nhăn.
Ngô Bình điểm vài cái lên người ông ta, lạnh lùng nói: “Tại sao ban đầu ông lại bán đứng Đỗ Quảng Uy?”
Lúc này, cao thủ cảnh giới Thần bên cạnh định đưa tay vào túi áo. Thế nhưng tay còn chưa thò được vào túi áo thì đã bị Ngô Bình đá bay. Cú đá này anh dùng toàn bộ sức mạnh, khiến đối phương dập nát nội tạng. Đến khi tiếp đất thì người đó cũng vừa tắt thở.
Đinh Hiếu Tiên kêu lên: “Nay tôi đã rơi vào tay các người, muốn chém muốn giết gì thì tuỳ!”
Ngô Bình lạnh lùng đáp: “Giết luôn thì nhẹ nhàng với ông quá, tôi có trăm nghìn cách để khiến ông sống không bằng chết, tôi sẽ để ông trải nghiệm dần dần”.
Đinh Hiếu Tiên giận dữ quát: “Đến đây! Đinh Hiếu Tiên này không sợ!”
Lúc này, Dương Đoạn và những người khác cũng lao vào phòng. Khi nhìn thấy Đinh Hiếu Tiên thì mắt ai cũng như toé ra lửa.
Dương Đoạn tóm lấy cổ áo ông ta, gắn từng chữ: “Nói, tại sao lại bán đứng đội trưởng?”
Đinh Hiếu Tiên ha ha cười lớn đáp: “Tại sao lại bán đứng hắn ta ư? Tôi chỉ là một người bình thường không phải cao thủ võ lâm như các người chỉ làm một nhiệm vụ cũng kiếm được mấy triệu tệ. Một điều tra viên quèn như tôi một năm thu nhập không tới ba trăm nghìn tệ. Tôi có vợ có con, tôi cũng muốn được sống một cuộc sống giàu sang, tốt đẹp. Như vậy là sai sao?”
Dương Đoạn tát cho ông ta một cái khiến Đinh Hiếu Tiên hộc máu. Ông ta nói tiếp bằng giọng căm hận: “Còn nữa, các người trước giờ vẫn luôn coi thường tôi, cho rằng một kẻ như tôi không có giá trị gì! Tôi làm vậy để chứng minh cho các người thấy tôi còn có giá trị hơn tất cả các người!”
Ngô Bình nhìn ông ta hỏi: “Ông đã giải được bí ẩn trong tập thơ?”