Chương 1404
Ngô Bình đi theo gia đình đó băng qua núi rồi tới bãi đậu xe, ông lão và Ngô Bình lên một xe, những người còn lại lên xe khác.
Xe của ông lão đi trước.
Cậu thanh niên ngồi trên xe phía sau vẫn đang ôm tai, cô gái liếc hắn rồi nói: “Đáng đời chưa?”
Người thanh niên quát: “Im đi”.
Người đàn ông trung niên lái xe rồi lạnh lùng nói: “Đừng cãi nhau nữa, chưa đủ mất mặt hay sao?”
Người thanh niên: “Bố, anh ta là tu sĩ Nhân Tiên thật à?”
Người đàn ông: “Ban nãy, ông con cố ý phóng cương khí Tiên Thiên ra, nhưng cậu ta thấy xong chỉ có vẻ coi thường, vì thế bố mới đoán cậu ta ở cảnh giới Nhân Tiên rồi”.
“Thế thì cũng chưa chắc chắn tuyệt đối”, người thanh niên không phục: “Nó ít tuổi hơn con, nếu ở cảnh giới Nhân Tiên thì là thiên tài chắc?”
Người đàn ông không nói gì, còn cô gái lên tiếng: “Anh, anh không cảm thấy gì à?”
Người thanh niên ngẩn ra hỏi: “Cảm thấy gì?”
Cô gái: “Khí chất vương giả ý”.
Người đàn ông gật đầu: “Châu Nhi nói đúng đấy, nếu con có đủ kinh nghiệm sống thì sẽ cảm nhận được sự phi phàm của cậu ấy. Tốt nhất, con hãy yên phận, đừng chọc vào người ta”.
Người thanh niên hừ một tiếng rồi im lặng.
Ngô Bình và ông lão đang ngồi trong chiếc xe sang trọng ở đằng trước.
Ông lão: “Xin hỏi quý danh của tiên sinh?”
Ngô Bình: “Tôi họ Ngô”.
Ông lão ngẩn ra rồi chợt nghĩ tới điều gì đó: “Tôi nghe nói Đường Môn mới thu nhận một kỳ tài tên là Ngô Bình, lẽ nào chính là tiên sinh?”
Ngô Bình thấy hơi ngạc nhiên, tin tức truyền nhanh vậy à?”
Anh gật đầu: “Đúng là tôi, sao ông biết tôi?”
Ông lão cười nói: “Trưởng lão Đường Hi của Đường Môn là anh họ của tôi, chúng tôi thường xuyên gọi cho nhau nên tôi có nghe ông ấy kể”.
Ngô Bình không ngờ ông lão này lại là em họ của Đường Hi, trái đất tròn thật.
Anh gật gù nói: “Tôi cũng khá thân với trưởng lão Đường Hi”.
Ông lão: “Vâng, ông ấy có kể cho tôi nghe rồi ạ”.
Ngô Bình: “Chúng ta coi như không đánh không quen biết rồi”.
Ông lão liên tục đáp lời, quan hệ hai bên thắt chặt hơn một chút.
Nhà của Lý Trường Thanh ở huyện Ninh Lạc, là một hộ biệt lập ở đây, nhà họ cũng khá có tầm ảnh hưởng ở khu vực.
Nền kinh tế ở huyện Ninh Lạc chưa phát triển lắm nên người dân vẫn thuần phác, thường xuyên có thể thấy dân địa phương mặc trang phục dân tộc đi ngoài đường.
Không lâu sau, chiếc xe đã tiến vào một rừng trúc, bên trong có rất nhiều các ngôi nhà trúc.
Sau cùng, chiếc xe dừng trước một căn nhà trúc năm tầng to nhất, được làm bằng trúc hoàn toàn.
Ngô Bình ngắm nhìn đến ngây người rồi hỏi: “Ông Lý, căn nhà này của ông được đấy, xây dựng từ bao giờ thế?”
Lý Trường Thanh cười đáp: “Từ hồi tôi còn nhỏ xíu, khi ấy gia đình tôi toàn chọn những cây trúc tốt nhất để xây, trước khi xây còn ngâm dầu rồi phơi nắng, cứ làm thế mười lần rồi mới lấy ra thi công”.
Ngô Bình rất thích ngôi nhà này, sau này anh cũng muốn dựng một cái.
Hai người đi vào phòng khách, sàn nhà cũng bằng trúc, mặt sàn bóng loáng, mùi thơm ngào ngạt.
Lý Trường Thanh sau người pha trà rồi nói: “Cậu Ngô, nhà tôi có khá nhiều đồ cổ, mời cậu xem”.
Ngô Bình: “Được!”
Lý Trường Thanh đứng dậy đi vào một căn phòng khác, một lát sau, ông ấy đã xách một cái hòm ra rồi mở, bên trong có mười mấy món đồ đồng to nhỏ khác nhau.