Chương 1469
Hoàng Tương nói: “Thưa ông, tôi cảm thấy chuyện này hơi bất thường nên đã cho người âm thầm điều tra”.
Lý Vân Đẩu hỏi: “Có phát hiện gì không?”
Hoàng Tương hơi chần chừ. Lý Vân Đẩu nói ngay: “Cứ việc nói đi”.
Hoàng Tương bèn gật đầu: “Thưa ông, tôi đã tìm gặp người của quan chức địa phương, họ nói rằng có người bảo họ đừng can thiệp. Tuy chưa tìm ra kẻ chủ mưu là ai, nhưng tôi nghi ngờ người đó có lẽ là người bên cạnh ông, còn có quyền cao chức trọng”.
Lý Vân Đẩu cau mày: “Người của chúng ta ư?”
Hoàng Tương đáp: “Vâng”.
Lý Vân Đẩu im lặng vài giây mới nói: “Tiếp tục điều tra, báo cáo tin tức cho tôi mọi lúc”.
Hoàng Tương nói tiếp: “Còn một chuyện nữa, thưa ông. Một trưởng lão của Hắc Thiên Giáo tìm tôi, nói rằng Hắc Thiên Giáo muốn chia mười phần trăm lợi nhuận của chúng ta”.
Lý Vân Đẩu hờ hững bảo: “Hắc Thiên Giáo được đằng chân lân đằng đầu, tôi sẽ sai người nói chuyện với họ sau!”
Hoàng Tương tiếp tục: “Minh vương đã đột phá lên cảnh giới Địa Tiên, càng ngày càng hành sự ngang ngược. Người của Minh vương liên tục gây sự với chúng ta. Thưa ông, chuyện này phải giải quyết càng nhanh càng tốt”.
Lý Vân Đẩu nói: “Minh vương lại đột phá nữa sao? Nói vậy thì Đông Nam Á không còn ai áp chế được kẻ này rồi”.
Hoàng Tương bày tỏ: “Dù có cũng sẽ không lộ diện đâu ạ. Suy cho cùng, không ai muốn đối địch với một Địa Tiên cả”.
Ngô Bình tò mò hỏi: “Minh vương muốn làm gì?”
Hoàng Tương đáp: “Tất nhiên là muốn giành thêm lợi ích. Trước đó, chúng ta phải chia hai mươi phần trăm lợi nhuận cho Minh vương. Hiện giờ Minh vương muốn chúng ta đưa ra nhiều lợi nhuận hơn”.
Ngô Bình cau mày: “Chia hai mươi phần trăm lợi nhuận ư? Chuyện này kéo dài được bao lâu rồi?”
Lý Vân Đẩu nói: “Minh vương là ‘trùm’ ở địa phương. Chúng ta phải giao nộp một khoản tiền mới làm ăn yên ổn được”.
Ngô Bình cười khẩy: “Một Minh vương cỏn con thôi mà kiêu ngạo thật đấy, dám đe doạ nhà chu1ngg ta! Ông nội à, mấy hôm nữa cháu sẽ đích thân đến Đông Nam Á để diệt trừ tên Minh vương này!”
Lý Vân Đẩu sững người. Dù bên cạnh có quỷ tiên trấn thủ, ông cũng chưa từng nghĩ đến chuyện tiêu diệt Minh vương, vội vàng khuyên: “Tiểu Bình à, cháu đừng manh động. Giết Minh vương rồi sẽ có kẻ khác thay thế. Thay vì giết bỏ, chi bằng hợp tác lâu dài, có tiền thì hai bên cùng kiếm”.
Ngô Bình nói: “Ông nội, không thể dung túng cho hạng người này! Minh vương khốn kiếp gì chứ, cháu sẽ khiến tên này phải làm chó của cháu!”
Lý Vân Đẩu không lấy làm kinh ngạc. Ông biết cháu mình tài giỏi thế nào. Ngô Bình là Nhân Tiên kia mà.
“Tiểu Bình à, chuyện này nên tính toán về lâu về dài. Có điều, đúng là cháu phải đến Đông Nam Á một chuyến, tìm hiểu rõ chuyện ở đó để sau này dễ quản lý”.
Ngô Bình gật đầu: “Vâng. Khi rảnh, cháu sẽ đến Đông Nam Á ngay”. Anh âm thầm quyết định, phải diệt được Minh vương!
Lúc này, một người đàn ông khoảng bốn mươi lăm, bốn mươi sáu tuổi, đầu hói và hơi béo lên tiếng: “Thưa ông và cậu, mọi chuyện ở Cảng Thành đều thuận lợi. Thành tích năm ngoái đã cải thiện rất nhiều. Đây là bảng thành tích”.