Chương 1487
Chờ Lý Đông Hưng đi rồi, Ngô Bình nói: “Ông ơi, với sự gia giáo của nhà ta, Hoằng Đào không nên như vậy mới đúng”.
Lý Vân Đẩu thở dài nói: “Từ nhỏ Đông Hưng đã hay ốm yếu nên ông cũng quan tâm hơn bình thường. Sau khi Hoằng Đào ra đời, cả nhà đều yêu thương nó, thành ra nó mới có tính cách ương bướng như bây giờ”.
Ngô Bình chợt hỏi: “À ông ơi, cháu đi thăm bà được không ạ?”
Thì ra, sau khi người con trai cả mất tích, bà nội của Ngô Bình trở nên u uất, thậm chí còn nhiều lần tự tử. Sau khi Lý Đông Hưng lên bảy, bà đã chuyển lên núi ăn chay niệm phật, không muốn gặp ai hết.
Đến nay, bà đã sống trên núi hơn 30 năm rồi, đến Lý Vân Đẩu muốn tới gặp cũng cần phải xin phép trước.
Nghe Ngô Bình nhắc đến vợ mình, Lý Vân Đẩu thở dài thườn thượt: “Ông vẫn chưa kể cho bà chuyện của cháu, Cháu với Tiểu Mi đi gặp ba cũng được, chắc bà sẽ vui lắm”.
Nửa tiếng sau, Ngô Bình và Ngô Mi đã ngồi xe đi lên núi.
Trên đỉnh núi có một am tên là Minh Nguyệt, bà của Ngô Bình đang tĩnh tâm ở đây, quanh năm bầu bạn với đèn và phật.
Chiếc xe dừng dưới chân núi, Ngô Bình và Ngô Mi đi bộ lên trên. Sau khi đi được hơn 300 bậc thang thì họ đã tới một mặt đất bằng phằng.
Ngô Mi không mệt, nhưng thấy ở đây có một cái chòi nghỉ mát trông là lạ thì vẫn vào ngồi chơi, Ngô Bình chiều ý cô bé nên hai anh em ngồi lại một lúc.
Hai người vừa trò chuyện được vài câu thì thấy có người lên núi, đó là hai ni cô khoảng 40 tuổi.
Ni cô nhìn thấy Ngô Bình và Ngô Mi thì gật đầu, Ngô Bình đứng dậy rồi chắp tay hỏi: “Hai sư thái ở am Minh Nguyệt ạ?”
Một ni cô đáp: “Đúng, thí chủ đến tìm cư sĩ Tôn à?”
Bà của Ngô Bình họ Tôn nên anh đáp: “Vâng, đó là bà của hai anh em chúng tôi”.
Ni cô quan sát Ngô Bình rồi nói: “Tôi đã gặp cháu của cư sĩ Tôn rồi, nhưng không phải cậu”.
Thấy bà ấy nghi ngờ, Ngô Bình vội giải thích: “Sư thái đang nói đến Lý Hoằng Đào ạ? Tôi là Lý Huyền Bình, mới nhận lại ông nội cách đây không lâu”.
Ni cô ngạc nhiên nói: “Ra là vậy, hai cô cậu đi theo tôi”.
Ngô Bình gọi Ngô Mi rồi cùng hai ni cô lên núi. Đi được một lúc, ni cô hỏi: “Cư sĩ Tôn có một người con trai bị mất tích, đó là bố của thí chủ ư?”
Ngô Bình đáp: “Vâng, bố tôi chính là người con trai bị mất tích của bà”.
Ni cô thở dài: “A di đà phật, đức phật từ bi đã giúp đại gia đình ta đoàn tụ”.
Ngô Bình hỏi: “Sư thái, bà tôi làm gì ở am mình ạ?”
Ni cô: “Cư sĩ Tôn thường niệm phật và đọc kinh. À, sư tổ của tôi đã truyền cho bà ấy thuật ngồi thiền, ngày nào bà ấy cũng ngồi”.
Ngô Bình: “Sư tổ của sư thái cũng ở trên núi ạ?”
“Ừm, sư tổ đang tu luyện ở nhà sau”, ni cô đáp.
Trong lúc trò chuyện, họ đã lên đỉnh núi lúc nào không hay, một am phật đã xuất hiện trước mắt. Cửa am mở ra, có một ni cô khoảng 20 rất xinh và trắng ra chào: “Sư tỷ, mọi người vất vả rồi”.