Chương 1492
Lý Gia Ninh sáng mắt lên: “Cháu tốt nghiệp học viện điện ảnh Thiên Kinh à? Giỏi quá! Cháu đẹp trai thế này, chắc chắn sẽ nổi tiếng”.
Lý Hân chớp mắt nói: “Anh Huyền Bình, anh học đạo diễn ạ? Thế anh đã có bộ phim nào chưa?”
Ngô Bình: “Anh mới quay các thước phim ngắn thôi, chứ chưa có bộ phim nào”.
Trịnh Hạo Vũ hỏi: “Anh Huyền Bình, chắc các bạn học của anh có nhiều người nổi tiếng lắm nhỉ? Anh có biết Lâm Băng Tiên không?”
Ngô Bình cười nói: “Có, bọn anh là bạn mà”.
Lý Hoằng Đào cười lạnh nói: “Anh kêu quen Lâm Băng Tiên á? Chém vừa thôi!”
Lâm Băng Tiên đang hoạt động trong công ty của Diệp Huyền, giờ đã là nghệ sĩ hạng A, mức cát xê rất khủng.
Lý Đông Hưng cau mày: “Hoằng Đào, con ăn nói kiểu gì thế? Mau xin lỗi anh đi!”
Lý Hoằng Đào: “Con nói đúng mà, sao phải xin lỗi?”
Trịnh Hạo Vũ rất thích Ngô Bình nên nói: “Anh ơi, anh chứng minh cho anh ấy thấy đi”.
Ngô Bình cười hỏi: “Em bảo anh chứng minh kiểu gì?”
Trịnh Hạo Vũ: “Thì anh gọi video cho Lâm Băng Tiên, thế là chứng minh được rồi”.
Ngô Bình gật đầu: “Có lý”.
Anh lấy điện thoại ra rồi gửi một tin nhắn cho Lâm Băng Tiên trước, nói qua về tình hình hiện tại, đồng thời thông cho cô ấy biết thân phận hiện giờ của mình là Lý Huyền Bình.
Lâm Băng Tiên đang nghỉ trong lúc quay phim, nhận được tin nhắn của Ngô Bình thì vui vẻ đồng ý ngay.
Ngô Bình gọi video cho cô ấy, ngay lập tức có một cô gái xinh đẹp như tiên giáng trần xuất hiện trên màn hình điện thoại, Lâm Băng Tiên mặc đồ cổ trang rồi cười nói: “Anh Huyền Bình, lâu lắm mới gặp nhỉ!”
Ngô Bình nói: “Băng Tiên, dạo này em thế nào?”
Lâm Băng Tiên: “Em ổn, khi nào anh về Thiên Kinh?”
Ngô Bình: “Dạo này anh hơi bận, khi nào rảnh sẽ tới tìm em”.
Trịnh Hạo Vũ nhìn Lâm Băng Tiên trên màn hình điện thoại rồi vẫy tay: “Chào chị, em là fan của chị, em là Trịnh Hạo Vũ”.
Lâm Băng Tiên mỉm cười: “Chào nhóc”.
Trịnh Hạo Vũ kích động đến nỗi cười ngây ngốc.
Lý Hoằng Đào hơi ngạc nhiên, sau đó nhăn nhó mặt mày, tên này cố ý làm cậu ta mất mặt mà.
Cậu ta lạnh giọng nói: “Chỉ là một diễn viên thôi mà, cỡ này tôi chỉ cần vẫy tay một cái là cả chục cô chạy tới”.
Ngô Bình cau mày, Lý Hoằng Đào đúng là loại vô học.
Lý Đông Hưng bực mình mắng: “Ăn nói thế à! Cút ra ngoài ngay!”
Một người phụ nữ đứng sau ông ấy chợt lên tiếng: “Hoằng Đào, con cứ đứng đấy, để mẹ xem ai dám đuổi con nào”.
Người phụ nữ môi mỏng, mày nhỏ, trông chỉ như mới hơn 30 tuổi, nhưng thực chất đã ngoài 40, đây chính là Vương Cầm Cầm, mẹ của Lý Hoằng Đào.
Lý Đông Hưng quanh năm đau ốm, trong khi nhà họ Vương lại rất mạnh ở Vân Đông nên luôn sợ vợ. Chỉ cần Vương Cầm Cầm nói một câu, ông ấy sẽ không dám cãi lại, mà chỉ thở dài.