Chương 1503
Cú đạp này anh dùng toàn lực khiến lồng ngực và nội tạng bên trong dập nát, vỡ mạch máu. Máu tươi chảy ra khắp nơi, Trịnh Luân chết ngay tức khắc.
Trước khi chết, Trịnh Luân chỉ tay về phía Ngô Bình, muốn nói gì đó nhưng không kịp, tắt thở rồi chết!
Ngô Bình mặt không cảm xúc, đi tới chỗ Vương Trung đã bị anh đánh gãy chân.
Thấy sức mạnh và cách Ngô Bình ra tay tàn độc như vậy, Vương Trung sợ đến mỗi mặt trắng bệch ra. Ông ta kêu lên: “Vị bằng hữu này, nghe tôi nói đã…”
Ngô Bình tung một cú đá, nhắm thẳng vào đầu ông ta. Vương Trung vội vã đưa tay lên che đầu nhưng cú đá này uy lực quá lớn khiến tay ông ta gãy làm đôi, người bay ra xa mười mấy mét. Ông ta đập vào một cây cột bê tông rồi rơi xuống.
Ngô Bình không cho ông ta cơ hội nói, liên tục giáng ba cú đạp, đánh gãy hết xương trên người ông ta. Vương Trung lúc này không còn khả năng phản công.
Khi anh ra đòn cuối cùng, Vương Trung đã gần như hôn mê. Ngô Bình giáng đòn kết liễu, giẫm nát đầu ông ta!
Cảnh tượng trong căn phòng vô cùng kinh dị. Ở trên lan can tầng hai, Vương Cầm Cầm đã chứng kiến toàn bộ sự việc. Bà ta run rẩy, mặt trắng như tờ giấy, trong mắt là sự khiếp sợ.
“Vù!”
Ngô Bình bật nhảy một cái lên không trung, hạ cánh xuống trước mặt bà ta. Anh nhìn Vương Cầm Cầm hỏi: “Bà muốn giết tôi?”
Vương Cầm Cầm vội vã xua tay: “Không, không, không phải tôi…”
“Bốp!”
Ngô Bình tát cho bà ta ngã lăn ra đất. Một nửa hàm răng của bà ta rụng xuống, bị đánh đến ngơ người.
Ngô Bình đá thêm cho bà ta vài cái, Vương Cầm Cầm đau đến tỉnh người. Bà ta kêu rên thảm thiết: “Cầu xin cậu, xin đừng giết tôi. Tôi sai rồi, huhu…”
Ngô Bình mặt vô cảm nhìn Vương Cầm Cầm. Anh nắm tóc bà ta, để bà ta nhìn thẳng vào mắt mình rồi chậm rãi nhả từng chữ: “Bà biết không? Nếu không phải vì nể mặt ông nội thì bà sớm đã thành một cái xác rồi! Có điều tội chết miễn nhưng tội sống không thể miễn, giờ tôi sẽ nguyền rủa bà! Từ nay về sau, cứ mỗi ngày trăng tròn là bà sẽ đau đến chết đi sống lại! Còn nữa, toàn bộ tài sản của bà tại Cảng Thành phải sang tên hết cho tôi. Lập tức đi làm thủ tục đi!”
Nói rồi, anh nhìn sang luật sư Hầu lúc này đang co rúm lại một góc, hai tay ôm đầu run cầm cập.
“Luật sư Hầu, anh đã nghe thấy chưa?”, Ngô Bình hỏi.
“Nghe… nghe thấy rồi!”, anh ta run rẩy đáp.
Ngô Bình quay sang Vương Cầm Cầm: “Còn bà thì sao?”
Vương Cầm Cầm khóc nấc lên: “Nghe thấy rồi, tôi nghe thấy rồi!”
Hồi bé Vương Cầm Cầm sống ở Cảng Thành nên hầu hết sản nghiệp đều ở Cảng Thành. Ngoài toà nhà văn phòng sang tên cho Ngô Bình, bà ta còn hơn ba trăm biệt thự ở Cảng Thành đang được cho thuê, tổng giá trị khoảng mười hai tỷ. Cùng với hai khách sạn năm sao, một công ty trang sức và bốn mươi bảy cửa hàng.
Hai khách sạn có giá trị hơn năm tỷ, công ty trang sức là công ty lên sàn, giá thị trường ba phẩy sáu tỷ, còn bốn mươi bảy cửa hàng trị giá gần mười tỷ.
Tất cả sản nghiệp này có lợi ích hằng năm khoảng ba, bốn tỷ, lợi nhuận rất khả quan.
Vương Cầm Cầm cảm thấy bi phẫn, tuyệt vọng. Bà ta quá sợ hãi, Ngô Bình nói sao thì làm vậy, không dám phản kháng.