Chương 1612
Có điều Ngô Bình không cần thời gian dài đến vậy. Anh đã có khả năng tự phục hồi cơ thể nên thời gian hồi phục của anh sẽ ngắn hơn người khác.
Sau đó, Ngô Bình chỉ uống nước, cũng không cho mọi người ở lại bên cạnh mình.
Buổi trưa, Thần Chiếu cuối cùng cũng đã tới. Khi Mông Trạch và Trương Tây Linh nhìn thấy vị chân nhân này thì không khỏi kinh ngạc. Họ thầm nghĩ không hổ là giáo chủ, bên cạnh còn có một cao thủ tầm cỡ như thế này!
“Chủ nhân!”, Thần Chiếu bước tới hỏi thăm: “Đây là tiểu thoái bệnh sao? Hình như rất nghiêm trọng thì phải”.
Ngô Bình gật đầu: “Vẫn ổn, vẫn chịu được”.
Một cơn tiếu thoái bệnh không thể làm chết người nên Thần Chiếu cũng không lo lắng lắm: “Chủ nhân có mệnh cát tường, chắc chắn sẽ nhanh hồi phục thôi”.
Ngô Bình: “Ông Thần, mấy ngày tôi đi vắng trong nhà vẫn ổn cả chứ?”
Thần Chiếu: “Chủ nhân cứ yên tâm, mọi việc vẫn tốt. Tôi đã bảo Lý Dư trông nhà cẩn thận rồi”.
Ngô Bình rất hài lòng, đáp: “Cơn tiểu thoái bệnh của tôi có lẽ phải kéo dài một tuần, ngày mai bệnh sẽ nặng nhất”.
Thần Chiếu: “Chủ nhân, có cần uống thuốc gì không?”
Ngô Bình: “Không cần, thực chất quá trình này giống như quá trình lột xác vậy. Giống như khi sâu lột xác thành bướm, khi lột xác nó cũng vô cùng yếu ớt, tôi hiện giờ cũng vậy. Nếu dùng thuốc bên ngoài can thiệp vào quá trình tự nhiên này nói không chừng còn sinh ra tác dụng phụ”.
Thần Chiếu: “Vậy để tôi túc trực bên cạnh chủ nhân, một ly không rời”.
Ban nãy khi bước vào ông ấy đã nhìn thấy Mông Trạch và Trương Tây Linh. Ông ấy vốn không tin tưởng người của Hắc Thiên Giáo.
Ngô Bình: “Ông Thần, giờ tôi đã là giáo chủ của Hắc Thiên Giáo?”
Thần Chiếu không tin nổi vào tai mình: “Giáo chủ ư?”
Ngô Bình: “Câu chuyện kể ra thì vô cùng phức tạp. Tôi đang nghĩ nếu ông bằng lòng thì hãy tới quản lý Hắc Thiên Giáo giúp tôi”.
Thần Chiếu đáp: “Mọi việc đều nghe theo sắp xếp của chủ nhân”.
Ngô Bình: “Trước đây ông từng ở Địa Tiên Giới. Tôi đang có ý định mở rộng tầm ảnh hưởng của Hắc Thiên Giáo đến Địa Tiên Giới. Ông thấy việc này thế nào?”
Thần Chiếu nghĩ ngợi một lát rồi đáp: “Chủ nhân, Hắc Thiên Giáo là giáo phái chốn trần tục, nếu vào Địa Tiên Giới thì sẽ không tiện lắm”.
Ngô Bình gật đầu: “Ông nói phải, là tôi suy nghĩ thiếu sót. Có điều tôi rất muốn đi Địa Tiên Giới một chuyến”.
Thần Chiếu cười đáp: “Chuyện đó có gì khó đâu? Đợi chủ nhân khỏi bệnh, tôi có thể đưa cậu tới đó bất cứ lúc nào”.
Ngô Bình thực chất không hiểu biết nhiều về Địa Tiên Giới. Sau đó anh hỏi han Thần Chiếu thêm vài câu rồi thiếp đi lúc nào không hay.
Thần Chiếu yên lặng ngồi bên cạnh. Ông ấy đã rất nhiều tuổi rồi, đối với ông ấy lúc này Ngô Bình chẳng khác nào đứa trẻ đang say ngủ. Hơn hai mươi tuổi đối với ông ấy quả thực chỉ là một đứa trẻ.
Buổi chiều, Thần Chiếu nghe có tiếng người gõ cửa nên đi ra mở cửa. Mông Trạch và Trương Tây Linh đứng ngoài cửa, nói: “Anh Thần, có một cô gái họ Đào tới tìm giáo chủ. Có cho cô ấy vào không?”
Thần Chiếu biết đó là Đào Như Tuyết nên đáp: “Cứ đưa cô ấy vào đi. Cô ấy là bạn gái của giáo chủ”.
Mông Trạch cười đáp: “Được, tôi lập tức đi sắp xếp”.