Chương 1618
Nói rồi, Ngô Bình tiếp tục đi chào hỏi những người khác.
Lúc này, Ngô Bình nhận được tin nhắn của Lâm Nhu. Cô ấy nói đã xuống máy bay, nhưng không biết đường tới khách sạn.
Ngô Bình trả lời: “Để tôi đón chị”.
Ngô Bình lên một chiếc xe, đi sân bay đón người.
Chiếc xe Ngô Bình đang lái là dòng xe quốc nội. Chính là dòng ô tô “Kim Báo” mà nhà họ Lý kinh doanh. Xe ô tô lắp ráp trong nước nhưng linh kiện lại mua từ nước ngoài, công năng của xe tương đối tốt.
Đến sân bay, anh nhanh chóng tìm thấy Lâm Nhu. Nhiều năm không gặp, Lâm Nhu đã khác xưa rất nhiều. Lúc này cô ấy mặc một chiếc áo khoác gió màu xám, tay trái kéo vali. Từ cô ấy toát ra khí chất thanh cao và trầm ổn, giống như một bông hoa trắng dưới ánh nắng mặt trời.
Ngô Bình vẫy tay: “Lâm Nhu!”
Lâm Nhu mỉm cười nhìn về phía đó: “Ngô Bình!”
Hai người họ tiến về phía nhau, Lâm Nhu chủ động ôm lấy Ngô Bình, cười nói: “Bạn học cũ, lâu quá không gặp. Cậu vẫn ổn chứ?”
Ngô Bình cười đáp: “Tôi vẫn ổn. Còn chị cũng vẫn xinh đẹp như xưa, đẹp đến động lòng người”.
Lâm Nhu bỏ chiếc kính đen xuống, quan sát Ngô Bình một lượt từ đầu đến chân rồi nói: “Còn cậu trông trưởng thành hơn năm xưa rồi”.
Ngô Bình vuốt vuốt mấy sợi râu vừa mọc ra, đáp: “Cái đó là đương nhiên rồi”.
Lâm Nhu cúi đầu, khẽ mỉm cười nói: “Vậy chúng ta đi nhé?”
Ngô Bình đón lấy chiếc vali, hai người vừa nói chuyện vừa đi về phía bãi đỗ xe.
Vô tình, Ngô Bình liếc nhìn chiếc vali. Nhưng vừa nhìn thấy thứ bên trong, anh bỗng giật mình kinh ngạc. Trong vali có rất nhiều chai lọ. Hơn nữa trong các chai lọ này đều đựng thuốc độc!
Trong đó có một chai đựng ký sinh trùng! Phải biết rằng loại ký sinh trùng này từng khiến Canh Tổ của Đường Môn sống không bằng chết! Nó cực kỳ khó tiêu diệt!
Anh ngoài mặt không tỏ thái độ gì, vừa nói chuyện vừa quan sát Lâm Nhu. Anh phát hiện ra tu vi của Lâm Nhu rất cao. Cô gái này lại còn là Nhân Tiên cảnh giới hai đã khai mở được Thần Khiếu!
Anh đột nhiên nói: “Lâm Nhu, trường chúng ta thú vị thật đấy, tự dưng lại có nhiều người tu luyện như vậy”.
Lâm Nhu đột nhiên khựng lại, quan sát Ngô Bình rồi hỏi: “Cậu đang trong giai đoạn thoái bệnh?”
Ngô Bình: “Đúng vậy, là tiểu thoái bệnh”.
Lâm Nhu sáng mắt lên, nói: “Không tồi, cậu đã trở thành Nhân Tiên rồi”.
Ngô Bình bình thản đáp: “So với Võ Thần như chị thì còn kém một chút”.
Lâm Nhu cười đáp: “Trước đây tôi còn nghĩ cách che giấu thân phận của mình nhưng giờ xem ra là không cần nữa rồi”.
Lâm Nhu hỏi: “Cậu có thể nói tên sư phụ mình không?”
Cũng chẳng phải chuyện gì cần giấu giếm nên Ngô Bình đáp: “Gia phụ của tôi là Đông Phật tiên sinh”.
Lâm Nhu gật đầu: “Tôi đã nghe danh tiên sinh từ lâu. Cậu gặp may đấy”.
Ngô Bình: “Còn chị thì sao?”
Lâm Nhu đáp: “Sư tôn của tôi là Thanh Phù chân nhân”.
Ngô Bình đã từng nghe tới vị cao nhân này, anh hỏi: “Là vị cao nhân dùng độc đó sao?”