Chương 1727
Lần này, anh nhìn thấy rất nhiều những kiến thức quen thuộc, ví dụ như Kim Cương Bất Hoại Thần Công, Vô Sinh Ấn! Xem ra hầu hết công pháp của chùa Đại Thiền đều từ đây mà ra.
Hơn một tiếng sau, Ngô Bình đã biết tăng nhân truyền cho mình thứ gì. Đó là công pháp và bí thuật của một thế lực lớn siêu cấp có tên Cực Lạc Phật Thổ.
Anh không vội vàng rời đi ngay, mà ngồi xuống nghiền ngẫm những kiến thức vừa tiếp thu được.
Loáng cái đã đến giữa trưa ngày hôm sau, Ngô Bình chìm đắm trong cảm nhận nên đã quên mất thời gian, Anh nghe thấy giọng của Viên Hối: “Thần y Ngô, cậu có thu hoạch gì không?”
Ngô Bình không trả lời mà hỏi ngược lại: “Đại sư Viên Hối, ngày trước có ai cảm ngộ được gì ở đây chưa?”
Viên Hối đáp: “Đương nhiên là có rồi”.
Ngô Bình: “Họ giỏi thật đấy!”
Ý của anh là anh chỉ có thể hiểu được những truyền thụ này nhờ vào khả năng nhìn xuyên thấu thôi, còn những ngu khác có thể trực tiếp cảm nhận được, đúng là phi thường.
Viên Hối tỏ vẻ thất vọng vì tưởng Ngô Bình không có thu hoạch gì: “Thần y Ngô đừng buồn, không có thu hoạch gì cũng là chuyện bình thường, tôi và đại sư Quảng Tuệ cũng như cậu thôi”.
Ngô Bình không hiểu nên hỏi lại: “Đại sư Quảng Tuệ có tin gì chưa?”
Viên Hối tỏ vẻ mất tự nhiên rồi đáp: “Không biết tại sao lần này nhà Âu Dương rất cứng đầu, đến đại sư Quảng Tuệ mà họ cũng không nể mặt”.
Ngô Bình sa sầm mặt: “Nói vậy là nhà họ vẫn không chịu thả người đúng không!”
Viên Hối: “Nhưng thần y cứ yên tâm, tuy sư tổ chưa dẫn người về được, nhưng người chắc chắn là thí chủ Mộ Dung Kiều vẫn bình an, nhà Âu Dương không làm gì với thí chủ ấy cả”.
Ngô Bình cau mày nói: “Với địa vị và thân phận của đại sư Quảng Tuệ thì nhà Âu Dương phải nể chứ, sao họ vẫn không chịu thả người?”
Viên Hối thở dài nói: “Sư tổ cũng đang thấy lạ, vì không thể đưa người về đây được, vì thế người ngại không dám đến gặp thần y”.
Ngô Bình: “Đại sư đã cố hết sức rồi, tôi rất cảm kích”.
Sau đó, anh nói: “Đại sư Viên Hối, tôi phải đi cứu Mộ Dung Kiều, nhờ ông chuyển lời đến đại sư Quảng Tuệ là hôm khác tôi lại đến”.
Anh nói rồi đi ngay, Viên Hối không kịp nói gì thì đã thấy Ngô Bình chạy mất dạng.
Thần Chiếu đang đứng chờ Ngô Bình dưới chân núi.
“Chủ nhân, là tôi thất trách! Tôi gặp lại một người bạn cũ nên đã không xuất hiện kịp thời, không thì cô Mộ Dung đã không bị người nhà Âu Dương bắt đi”, Thần Chiếu tự trách.
Ngô Bình: “Tôi không trách ông, tôi chỉ bảo ông đưa cô ấy đến chùa Đại Thiền thôi, chứ không bảo ông phải luôn theo sát cô ấy. Hừ, đây cũng là số kiếp của cô ấy rồi”.
Thần Chiếu ngẩn ra: “Số kiếp ạ?”
Ngô Bình: “Mộ Dung Kiều là trích tiên, thế trích tiên là gì? Nói đúng ra là cô ấy đã đắc tội với vị thượng tiên nào đó trên trời nên bị đày xuống nhân gian chịu tội, cho nên cô ấy cứ xác định sẽ gặp đủ mọi chuyện rắc rối suốt đời”.
Thần Chiếu cả kinh nói: “Chủ nhân, nếu đúng là thế thì tốt nhất chúng ta không nên dây dưa với Mộ Dung Kiều”.
Ngô Bình cười nói: “Tôi đã từng đọc được một cuốn sách, để tôi kể ông nghe một mẩu truyện nhỏ trong đó”.
Câu chuyện này Ngô Bình đọc được trong phiến ngọc.