Thần Y Trở Lại

Chương 1785

Chương 1785

Trong Phật môn có năm môn thần thông là Thiên Nhãn Thông, Thiên Nhĩ Thông, Tha Tâm Thông, Túc Mệnh Thông và Thần Túc Thông. Ngô Bình có khả năng nhìn xuyên thấu nên có có thể thi triển Thiên Nhãn Thông. Thật ra thì khả năng nhìn xuyên thấu của anh còn lợi hại hơn cả phép thần thông này.

Đương nhiên, sắp tới anh vẫn phải chuẩn bị thêm một phép thần thông nữa.

Trên Vô Tự Ngọc Bích có một loại Tiểu Thiên Phật Bộ, uy lực của nó mạnh hơn cả Quỷ Thần Bộ. Theo giới thiệu thì một khi thi triển bộ pháp này, người thi triển có thể tuỳ ý di chuyển trong thế giới Tiểu Thiên.

Đương nhiên rất khó có thể thi triển được môn bộ pháp này, hiện giờ Ngô Bình mới chỉ tập thử thôi.

Tối đó, Ngô Bình tập Tiểu Thiên Phật Bộ không tiến bộ được chút nào. Sang hôm sau, anh mới miễn cưỡng luyện được 32 bộ pháp, hết buổi sáng đó anh mới tổng hợp 32 bộ pháp đó lại rồi tóm gọn.

Nhưng Ngô Bình đã rất hài lòng với kết quả này, vì một khi anh thi triển Tiểu Thiên Phật Bộ thì mọi người ở xung quanh không thể nhìn thấy anh nữa. Loáng cái, anh có thể bay xa cả cây số với tốc độ cực nhanh.

Song, thi triển môn bộ pháp này rất mất sức, anh mới đi được vài vòng đã mệt lả, ngồi nghỉ mãi mới hồi sức.

Trong vòng hai ngày, anh chỉ bế quan trong thiện phòng. Khi ra ngoài mới biết chùa Đại Thiền đã thắng cuộc thi so tài tụng kinh vào hôm qua.

Hôm nay sẽ so tài võ thuật, phía Đông Doanh cử Tomoyo – người từng tu luyện ở Tiểu Tây Thiên ra thi đấu. Sư phụ của người này là một vị bồ tát có võ lực rất mạnh. Chùa Đại Thiền nhắm không có ai đấu lại được nên đành nhờ Ngô Bình ra trận.

Khi Ngô Bình lại xuất hiện ở đây, Hồng Đức nói ngay: “Thiền sư Quang Tuệ, chùa mình hết người rồi à? Lẽ nào đệ tử này của ông lại tham gia so tài võ thuật tiếp?”

Quang Tuệ cười nói: “Đệ tử này của tôi khá hoạt bát, hay thích đánh đấm nên tôi để nó tham gia”.

Hồng Đức: “Thế ư? Thế ông hãy nhắc đệ tử mình cẩn thận, Tomoyo ra tay mạnh lắm, tôi e đệ tử của ông sẽ bị đánh chết đấy”.

Quang Tuệ hỏi Ngô Bình: “Tịch Minh, con có sợ bị đánh chết không?”

Ngô Bình cười khẩy đáp: “Sư phụ yên tâm, con sẽ không đánh chết Tomoyo đâu, cùng lắm chỉ tàn phế thôi”.

Các tăng nhân của Đông Doanh đều tỏ vẻ tức giận, một tăng nhân trẻ tuổi bước ra, người này có dáng người không cao, chỉ khoảng mét sáu, mắt trái còn bị lác, mắt phải thì không có con ngươi, ngoài ra tay trái còn bị dị tật.

Ngô Bình liếc nhìn hắn rồi cười nói: “Anh là Tomoyo à? Chắc ngày xưa uống nhiều nước thải quá hả?”

Tomoyo nổi giận: “Hỗn láo! Tôi sẽ cắt lưỡi cậu!”

Ngô Bình cười khà khà: “Tôi sẽ đánh bại anh bằng một chiêu, để hoà thượng Đông Doanh các thường biết thế nào mới là võ thuật chính tông”.

Bên mắt trắng dã của Tomoyo loé lên tia sắc lạnh, hắn hét lên rồi tấn công Ngô Bình.

Ngô Bình cũng ra tay ngay, anh thi triển Quỷ Long Giảo Sát, hai người va mạnh vào nhau.

Rắc!

Một tiếng động vang lên, Tomoyo ngã mạnh xuống đất như cái bao cát, chân tay đều vỡ nát, đến sống lưng cũng gãy luôn, hắn tái mặt nằm dưới đất.

Ngô Bình cũng không khá hơn là bao, khi Tomoyo bị thương thì ngực anh cũng trúng một chưởng, làm gãy hai xương sườn, khủng khiếp hơn là có một luồng sức mạnh xâm nhập vào cơ thể.

May là nó đã bị hoá giải ngay lập tức nên anh chỉ bị gãy hai cái xương sườn thôi.

Bình Luận (0)
Comment