Chương 1836
Hoa Giải Ngữ nói: “Long chủ, anh không thể đi một mình, ít nhất cũng dẫn theo long vệ”.
Long Vệ là đội cảnh vệ chuyên bảo vệ Long chủ, là binh vương được chọn lọc cẩn thận từ đội quân mấy triệu người trong nhiều năm. Long vệ chỉ có hai mươi người nhưng sức chiến đấu của mỗi người đều cực kỳ mạnh.
Cô ấy nói rồi, hai mươi người đàn ông mặc quần áo nịt màu đen, thắt lưng đeo bội đao bước đến, cung kính nói: “Long chủ”.
Ngô Bình nhìn họ, cảm thấy thành viên của long vệ này cũng có tinh thần bèn nói: “Ừ, đi theo tôi đi”.
Một hàng người đi đến lối ra vào, Ngô Chấn Đông và Trương Lệ đã ở đó. Hai người cũng bị trận thế rầm rộ này làm cho kinh ngạc, nhưng khi nhìn thấy người đến là con trai, vợ chồng hai người lại nhìn nhau.
“Tiểu Bình!”, Ngô Chấn Đông nhanh chóng bước đến.
Ngô Bình: “Bố, kẻ tống tiền hai người ở đâu?”
Ngô Chấn Đông nói: “Ở bên trong, lúc đầu đòi ba triệu tệ, sau đó lại tăng lên mười triệu tệ, còn nói chồng bà ta là một người rất lợi hại, chúng ta không chọc vào nổi”.
Ngô Bình cười nhạo: “Con chỉ sợ người ta không hung dữ thôi, càng hung dữ độc ác, chuyện này càng thú vị”.
Cách đó không xa, một người đàn ông trung niên nhìn thấy cảnh tượng này bỗng khiếp sợ đến mức hai chân mềm nhũn, suýt nữa ngã xuống đất. Ông ta vội chạy về, hóa ra đây chính người người kiểm tra chi phiếu trước đó.
Ông ta chạy đến trước quầy, thở hổn hển nói: “Mau mau… mau đi thôi”.
Người phụ nữ trung niên đang gọi điện thoại cho người đàn ông của bà ta, khoe khoang bà ta vừa kiếm được chi phiếu mười triệu. Nhìn thấy đồng bọn chạy đến, bà ta khó hiểu hỏi: “Ông Tào, nói chuyện đàng hoàng, sao thế?”
Ông Tào gấp đến mức giậm chân: “Đi đi… đi mau! Cặp vợ chồng lúc nãy đã gọi người đến rồi”.
Nghe thế người phụ nữ trung niên không lo sợ gì, ngược lại còn cười nhạo nói: “Gọi người? Họ không biết người đàn ông của tôi lợi hại thế nào đâu, nếu biết đến danh hiệu “Báo hai đầu”…”
Mới vừa nói được một nửa, người phụ nữ há hốc miệng, vì bà ta nhìn thấy đôi vợ chồng lúc nãy quay trở về, đi theo phía sau họ là một thanh niên, khí thế cực kỳ mạnh. Cả đời bà ta cũng chưa từng thấy. Hơn nữa còn có hai mươi người đi theo phía sau anh, họ toát ra khí thế cứng rắn, cách hơn một trăm mét mà vẫn khiến bà ta cảm thấy nghẹt thở.
Ngô Bình nhanh chóng đi đến, Ngô Chấn Đông chỉ vào người phụ nữ nói: “Tiểu Bình, là bà ta lừa gạt mười triệu của bố”.
Ngô Bình gật đầu, anh nhìn người phụ nữ này.
Người phụ nữ bị anh nhìn chằm chằm như thế thì run rẩy, sau đó ngã xuống đất.
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Tôi nghe nói chồng bà là người có thế lực, bà gọi ông ta đến đây, tôi muốn xem ông ta lợi hại thế nào’.
Người phụ nữ không ngốc, bà ta có thể nhìn ra Ngô Bình là một nhân vật tầm cờ, vội nói: “Xin… xin lỗi! Tôi sai rồi, tôi trả mười triệu tệ này lại cho cậu”.
Hai tay bà ta giao lại chi phiếu trên bàn, sắc mặt trắng bệch.
Hoa Giải Ngữ lạnh lùng nói: “Dám tống tiền bố mẹ của chiến sĩ quốc gia, bà đã phạm vào tội chết”.
Lời này không phải để hù dọa đối phương. Ở Viêm Long, chiến sĩ quốc gia là vũ khí quan trọng của cả nước, trụ cột của cả nước, có ai dám gây bất lợi với quốc sĩ và người nhà của quốc sĩ, dù đối phương có thân phận gì, Thiên Long cũng đều có quyền giết tại chỗ.
Người phụ nữ sắp khóc đến nơi, bà ta run giọng nói: “Tôi sai rồi, tôi sai thật rồi”.
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Gọi cho chồng bà bảo ông ta đến đây”.