Chương 1997
“Thứ này quý quá”, Lam Dĩnh nói.
Ngô Bình nhét đan dược vào tay cô ấy rồi nói: “Cầm lấy đi, cô có tư cách nhận nó”.
Lam Dĩnh cầm lấy đan dược rồi gật đầu nói: “Cảm ơn anh, sau này nhất định tôi sẽ trả ơn anh”.
Lúc này, Hạ Ninh chợt mở cửa đi vào rồi cười nói: “Trời! Đừng nói là hai người đang tà lưa nhau đấy nhé! Lam Dĩnh, đỏ mặt đấy à? Hay Ngô Bình chạm vào em hả?”
Lam Dĩnh đứng bật dậy: “Đại ca đừng nói linh tinh, bọn em đang bàn về y học”.
Hạ Ninh hỏi: “Bàn về chủ đề gì? Nói nghe coi!”
Ngô Bình: “Chúng tôi đang bàn về cách làm sao để nâng cao năng xuất thụ thai”.
Lam Dĩnh nhăn mặt rồi lườm Ngô Bình.
Hạ Ninh: “Anh cứ liệu chừng đấy, à sắp phẫu thuật rồi, hai người chuẩn bị đi”.
Mười phút sau, đã có thêm vài người đi vào phòng phẫu thuật. Bác sĩ gây mê tiến hành gây mê cho bệnh nhân, đó là một người đàn ông trung niên đầu trọc, tai to mặt lớn, ông ấy đang nằm im trên giường phẫu thuật.
Đèn phẫu thuật bật sáng, Hạ Ninh nói: “Lam Dĩnh, nhìn kỹ nhé, kỹ thuật của em rất tốt, nhưng cần kỹ hơn ở các khâu nhỏ”.
Lam Dĩnh gật đầu: “Vâng ạ”.
Ngô Bình vô thức nhìn vào đầu của bệnh nhân thì phát hiện đúng là bị xuất huyết não, nhưng vị trí xuất huyết không gần dây thần kinh quan trọng, không hiểu sao bệnh nhân lại hôn mê?
Anh nói: “Đại ca, cô xem phim chụp chưa? Xuất huyết khiến người bệnh hôn mê à?”
Hạ Ninh: “Chắc thế, vì chúng tôi chưa phát hiện vấn đề gì ở chỗ khác”.
Cô ấy chưa nói hết câu thì Ngô Bình đã biến sắc mặt, anh nhìn thấy có một luồng năng lượng di chuyển trong đầu bệnh nhân, điện não đồ của người bình thường không thể đạt tới sức mạnh ấy được, chứng tỏ đây là một cao thủ.
Ngô Bình chạm vào tay Lam Dĩnh, cô ấy ngước lên nhìn anh với vẻ ngờ vực.
Ngô Bình nghiêm mặt rồi liếc về phía bệnh nhân.
Lam Dĩnh hiểu ý anh nên giả vờ chỉnh lại dây truyền rồi chạm vào mạch ở cổ tay của bệnh nhân.
Sau đó, cô ấy đã phải hoảng hốt vì bệnh nhân này không hề hôn mê! Mạch của người hôn mê không thể mạnh như vậy được.
Cô ấy lại nhìn Ngô Bình, anh cố tình nói: “Lam Dĩnh, không phải tôi chém gió chứ so về tài phẫu thuật thì cô còn kém tôi xa”.
Lam Dĩnh phối hợp diễn xuất với anh: “Anh chém vừa thôi”.
Ngô Bình nổi giận: “Không tin à?”
Lam Dĩnh: “Trình độ của anh chỉ ngang với thời tôi đi thực tập”.
Ngô Bình: “Được, hôm nay để tôi thực hiện ca này cho, để tôi cho cô thấy thế nào mới là phẫu thuật”.
Hạ Ninh cau mày: “Ô hay hai người này, thích cãi nhau thì ra ngoài”.
Ngô Bình trừng mắt: “Đại ca, để tôi làm ca này cho”.
Hạ Ninh biết trình độ của Ngô Bình không thua kém mình, giờ thấy anh hùng hổ như thế thì đành chịu rồi nói: “Được rồi, anh làm đi”.
Ngô Bình: “Đại ca đi nghỉ đi”.