Chương 2001
Hạ Ninh đang ngồi trong phòng phẫu thuật, Ngô Bình thay đồ rồi đi vào hỗ trợ.
Khi hai người rời khỏi phòng phẫu thuật thì đã là một giờ chiều, Hạ Ninh vừa mệt vừa đói nói: “Không được rồi, tôi phải đi kiếm cái gì ăn đây”.
Ngô Bình: “Tôi dẫn cô đi ăn món ngon nhé?”
Hạ Ninh: “Món gì thế? Lại là đồ mà cô gái Đông Âu kia nấu à?”
Ngô Bình: “Ừm, cô muốn ăn không?”
Hạ Ninh: “Có chứ”.
Ngô Bình lái xe đưa hai người rời khỏi bệnh viện, sau đó đến căn biệt thứ của anh ở vịnh Bạch Long.
Lina đã chuẩn bị xong đồ ăn, Hạ Ninh càn quét cả bàn ăn nhanh chóng. Còn Ngô Bình thì gọi Đông Hoàng ra một góc rồi hỏi: “Đông Hoàng, mày có biết cách giúp người đang ở trong đại kiếm luân hồi thức tỉnh không?”
Đông Hoàng lắc đầu rồi lại gật đầu.
Ngô Bình: “Thế là có hay không?”
Đông Hoàng quay về ổ của mình rồi gặm một cái bình đến, Ngô Bình mở ra ngửi rồi nói: “Kết Thai Đan à?”
Đông Hoàng gật đầu.
Ngô Bình: “Kết Thai Đan đúng là có thể giúp cô ấy kết thai. Mà tao cũng có thể luyện chế đan dược này, nhưng giờ tao đang bị bệnh đại thoái nên không luyện đan được”.
Sau đó, anh tò mò nhìn Đông Hoàng: “Ban nãy mày lắc đầu là có ý gì?”
Đông Hoàng ngoạm lấy cái bình rồi lừ mắt nhìn Ngô Bình.
Ngô Bình hiểu ra, con chó này lại định giở trò với anh, anh nói: “Đông Hoàng, đương nhiên tao sẽ không cướp trắng của mày, giờ mày cho tao lọ này, mấy nữa tao sẽ cho mày một viên Ngưng Thai Đan, ok?”
Đông Hoàng lắc đầu, nhất quyết không đồng ý.
Ngô Bình: “Thế hai viên được chưa?”
Đông Hoàng vẫn lắc đầu.
Ngô Bình đen mặt rồi nói: “Đông Hoàng, đừng có quá đáng! Lẽ nào mày đòi tao tận ba viên chắc? Vay nặng lãi cũng không khiếp như mày đâu”.
Đông Hoàng ngoảnh đầu sang một bên, quyết không mặc cả.
Ngô Bình: “Được rồi, được rồi, ba viên thì ba viên”.
Bấy giờ, Đông Hoàng mới nhả lọ đan dược ra, sau đó hớn hở bỏ đi.
Ngô Bình quay lại phòng bếp thì thấy Hạ Ninh vẫn đang đánh chén ngon lành, anh nhét đan dược vào miệng cô ấy rồi nói: “Nếm thử kẹo của nước ngoài đi”.
Hạ Ninh không nghĩ nhiều mà nhai rồi nuốt luôn, sau đó đan dược hoá thành một luồng nhiệt chảy khắp người cô ấy.
Cô ấy ngẩn ra nói: “Kỳ lạ, kẹo này tan nhanh thế, vèo cái hết luôn rồi”.
Ngô Bình: “Thôi cô ăn cơm tiếp đi, buổi chiều vẫn còn ca phẫu thuật đấy”.
Anh vừa ăn vừa lặng lẽ quan sát sự thay đổi của Hạ Ninh, nhưng anh đã phải thất vọng, vì uống đan dược xong, Hạ Ninh chưa thức tỉnh.