Chương 2052
Thậm chí anh còn lấy tiên đỉnh ra rồi luyện thuốc tại chỗ. Loại thuốc này xuất xứ từ thời cổ, có tên là Cực Lạc Tán. Luyện chế nó không khó, nhưng cần vài dược liệu rất đắt nên người bình thường không có mà dùng. Người có tiền thì lại không biết luyện chế.
Sau khi uống loại thuốc này vào thì khoái cảm khi làm chuyện ấy sẽ răng lên gấp chục lần, đúng kiểu cảm giác thăng hoa tột đỉnh.
Ngô Bình luyện chế thuốc xong thì Lý Mai cũng đi ra ngoài. Cô ấy bận rộn cả ngày nên nhìn thấy giường chỉ muốn nằm ngay, cô ấy khoác tay Ngô Bình rồi nói: “Ấn người cho em mấy cái nào!”
Ngô Bình: “Ấn cái gì cơ?”
Lý Mai: “Anh mà không ấn cho em là em ngủ bây giờ đấy. Chẳng dễ gì mới được gặp nhau, em không muốn phí thời gian cho việc ngủ”.
Ngô Bình phì cười nói: “Thật ra ngủ cũng hay mà”.
Trong câu nói của anh có ẩn chứa hàm ý đen tối, Lý Mai đỏ mặt rồi mắng: “Đáng ghét!”
Ngô Bình giơ tay ấn vào mi tâm của cô ấy, Lý Mai lập tức thấy đầu óc tỉnh táo hệt như có một cơn gió lạnh thổi qua, cô ấy ngạc nhiên nói: “Hết buồn ngủ rồi này”.
Ngô Bình bỏ thuốc vào cốc nước rồi nói: “Cạn!”
Lý Mai ngửi ngửi thì thấy giống mùi hoa quả, cô ấy hỏi: “Cái gì đấy?”
Ngô Bình: “Cực Lạc Tán, uống vào thì chúng ta có chiến 300 trận cũng không mệt”.
Lý Mai nghe thấy thế thì người đã mềm ra rồi nói: “Thế thôi em không uống đâu”.
Tuy nói là thế, nhưng cô ấy vẫn liếc nhìn Ngô Bình. Thấy anh đã uống cạn, cô ấy cũng uống theo.
Uống thuốc xong, Lý Mai cảm nhận một lát rồi nói: “Có gì khác đâu”.
Ngô Bình lập tức giơ tay chạm vào ngực Lý Mai, cô ấy hét lên, vì cú chạm của Ngô Bình khiến hồn phách của cô ấy tí thì bay mất.
Ngô Bình mỉm cười đen tối: “Thấy hiệu quả của nó chưa”.
Sau đó, trong căn phòng của khách sạn đã vang lên tiếng rên rỉ khá lớn, dù tường cách âm có hiệu quả khá tốt thì âm thanh vẫn truyền ra ngoài. Lý Mai không thể kiềm chế được sự khoái lực nên cất tiếng rên la mãi không dứt.
Tuy Cực Lạc Khoái có công dụng thần kỳ, nhưng không duy trì được quá lâu. Vì thế chỉ khoảng nửa tiếng sau, Ngô Bình và Lý Mai đã phải ngừng chiến.
Người Lý Mai mềm nhũn, nằm im trong lòng Ngô Bình.
Ngô Bình vẫn ổn, nhưng toàn thân cũng rã rời, anh nhìn lên nóc nhà rồi nói: “Đã quá!”
Lý Mai véo anh một cái: “Em mệt muốn chết rồi đây”.
Ngô Bình cười nói: “Thế lần sau em nằm, còn anh vận động”.
Lý Mai đấm anh một cái rồi nói: “Đồ xấu xa này!”
Một lát sau, Lý Mai bắt đầu nói chuyện chính: “Chồng, anh đoán đúng rồi. Bây giờ, họ lại tung tin sẽ khởi công lại kế hoạch khu kinh tế mới, các thế lực khác hóng được tin nên đều chạy tới Vân Đỉnh mua đất”.
Ngô Bình: “Kệ cho họ tranh nhau, chờ ban bố chính sách rồi, mình bán đất đến đâu thì bán, còn lại thì giữ để dùng”.
Sau này, anh sẽ xây dựng xí nghiệp ô tô năng lượng mới, nhà máy thuốc và các dự án bất động sản ở Vân Đỉnh, mà muốn làm vậy thì đều cần có đất đai.
Lý Mai: “Trước đó, chúng ta mua vào rồi bán ra cũng kiếm được kha khá tiền, sau đó mấy người kia lại bán cho mình có nửa giá, em sợ giờ họ sẽ sinh lòng oán hận rồi gây bất lợi cho chúng ta”.