Chương 2068
Ngô Bình cười đáp: “Tôi doạ ông làm gì chứ? Giờ ông chẳng có tu vi, linh hồn sơ sinh lại rất yếu. Đối với tôi ông chỉ là một phế nhân”.
Phó Thiếu Long thở dài đáp: “Ở bên ngoài là trưởng lão đứng đầu Bắc Mỹ Hắc Thiên Giáo, Tư Đồ Hạo Thiên và trưởng lão đứng đầu Nam Mỹ Hắc Thiên Giáo, Dương Kim. Tư Đồ Hạo Thiên là Địa Tiên cảnh giới Thuần Dương, còn Dương Kim là Địa Tiên cảnh giới Hoá Thân. Hai người này có quan hệ mật thiết với nhau. Hai người họ đã lên kế hoạch từ lâu, gọi Lâm Băng Tiên đến đây để dụ giáo chủ tới”.
Ngô Bình: “Sao bọn họ biết Lâm Băng Tiên đang đi tìm bố?”
Phó Thiếu Long: “Cô gái đó đăng tin tìm người thân trên mạng. Lừa cô ấy rất dễ”.
“Giờ hai cô gái đó đang ở đâu?”, Ngô Bình hỏi.
Phó Thiếu Long: “Họ bị nhốt ở cách đây không xa. Nếu như không giết được giáo chủ thì họ sẽ đem tính mạng của hai cô gái ra uy hiếp giáo chủ”.
Ngô Bình: “Hai người này tốn công sức nghĩ cách giết tôi như vậy rốt cuộc là vì lý do gì?”
Phó Thiếu Long: “Dương Kim có dã tâm rất lớn, nếu giáo chủ chết rồi thì Dương Kim sẽ dùng bí thuật để điều khiển xác giáo chủ, biến cái xác đó thành con rối rồi tiếp tục thống nhất Hắc Thiên Giáo”.
Ngô Bình cười lạnh: “Tính toán được lắm”.
Phó Thiếu Long: “Giáo chủ, hai người này có thế lực rất mạnh ở châu Mỹ, có hợp tác với các thế lực bản địa. Vợ của Tư Đồ Hạo Thiên là trưởng lão của hội Tam Điểm tại nước Mễ. Con trai Dương Kim đứng đầu mấy thế lực ngầm lớn nhất Nam Mỹ, con dâu cũng xuất thân từ gia tộc có tiếng tăm bậc nhất trong khu vực này”.
Ngô Bình nhìn Phó Thiếu Long nói: “Ông đi ra ngoài bảo họ, trong vòng mười phút đi vào dập đầu tạ lỗi với tôi thì tôi tha cho. Nếu không thì họ chỉ có một con đường chết”.
Phó Thiếu Long: “Vâng, tôi nhất định sẽ chuyển lời”.
Ngô Bình lấy ra một mảnh da người đưa cho Phó Thiếu Long nói: “Đưa thứ này cho họ”.
Phó Thiếu Long thấy đây là một tấm da người nhưng cũng không hỏi gì cả mà chỉ gật đầu rồi cầm tấm da rời khỏi đó.
Sau khi ra khỏi biệt thự, Tư Đồ Hạo Thiên lập tức hỏi Phó Thiếu Long: “Thế nào? Đã chết chưa?”
Phó Thiếu Long lắc đầu: “Chưa, vẫn bình an vô sự”.
Tư Đồ Hạo Thiên và Dương Kim cau mày, sao Ngô Bình có thể bình an vô sự được kia chứ? Lẽ nào anh không sợ Âm Lôi?
Phó Thiếu Long: “Giáo chủ còn nhờ tôi chuyển lời đến hai người: trong vòng mười phút đi vào dập đầu nhận tội. Nếu không, hai người chỉ có đường chết”.
Tư Đồ Hạo Thiên và Dương Kim cười lạnh, Dương Kim nói: “Sắp chết mà còn ngang ngược như vậy! Anh Tư Đồ, tôi thấy chúng ta nên thả đồ vào rồi đấy!”
Tư Đồ Hạo Thiên: “Được, cho cậu ta nếm mùi đau khổ!”
Đúng lúc này, tấm da người mở ra như một tấm chăn, trong nháy mắt bọc lấy hai trưởng lão rồi bay về biệt thự, quay lại phòng khách ban nãy.
Phó Thiếu Long ngẩn người, không ngờ việc này có thể xảy ra!
Viêm Dương bắt hai người kia tới trước mặt Ngô Bình. Hai người đó bị trói chặt chỉ lộ ra cái đầu, hoàn toàn không thể cử động. Khi nhìn thấy Ngô Bình, vẻ mặt hai người họ đều vô cùng khó coi, bệch ra như người đã chết.
Ngô Bình thong thả uống trà, đưa mắt dò xét hai người kia rồi nói: “Tôi nên xưng hô với hai vị thế nào đây?”
Tư Đồ Hạo Thiên trầm giọng nói: “Thuộc hạ tham kiến giáo chủ!”
Dương Kim cũng lên tiếng: “Giáo chủ, chúng tôi vừa tới ứng cứu, giáo chủ không sao chứ?”