Chương 2111
Tô Phi ngủ, còn Ngô Bình ngồi thiền điều tức. Bất giác trời đã chạng vạng. Anh bèn gọi Tô Phi dậy.
Tô Phi gọi cho Mai Khả Nhi, hẹn cô ta đến quán trà, bảo là Ngô Bình giới thiệu một công việc ngoài rất được. Tô Phi và Mai Khả Nhi thường nhận việc ngoài nên cô ta không nghi ngờ gì, nhanh chóng đến điểm hẹn.
Cửa vừa đẩy ra, cô ta cười nói: “Trà thơm thế”.
Nhưng nụ cười của cô ta lập tức biến mất. Đôi mắt đang nhìn chằm chằm của Ngô Bình khiến cô ta rất bứt rứt.
“Tại sao lại dẫn Tô Phi tham gia cuộc thi sắc đẹp, nói thật đi!”
Câu nói của Ngô Bình có một luồng uy lực trấn áp. Mai Khả Nhi không có tu vi, ý chí lập tức sụp đổ, bị anh khống chế.
“Có người đưa tiền, bảo tôi giới thiệu cho họ những cô gái trẻ trung có gương mặt và vóc dáng đẹp”, cô ta đáp.
Nghe xong câu này, Tô Phi khẽ thở dài.
Ngô Bình hỏi: “Họ đã liên lạc với cô như thế nào?”
Mai Khả Nhi đáp: “Tôi là nhân viên của công ty, nhiệm vụ là chọn mục tiêu tiềm năng rồi gửi cho họ, họ sẽ quyết định giữ hay không”.
Ngô Bình bảo: “Nói vậy, công việc của cô chỉ là nguỵ trang”.
“Phải”.
“Cô giúp bọn chúng chọn bao nhiêu cô gái rồi?”, anh hỏi.
“Tính đến hiện tại, tôi đã giới thiệu mười bảy người cho họ, trong đó có mười lăm người đã bị khống chế và đưa đi”, cô ta đáp.
Tô Phi nổi giận: “Đều là phụ nữ với nhau, lẽ nào cô không đồng cảm với họ chút nào ư? Lương tâm cô không cắn rứt à?”
Mai Khả Nhi trả lời: “Mỗi khi chọn được một người, tôi sẽ được chia ba mươi nghìn. Tôi vay nặng lãi, cần rất nhiều tiền. Tôi có thể làm bất cứ điều gì để kiếm tiền”.
Ngô Bình nói nữa. Anh gọi cho Chu Nhược Tuyết, bảo cô ấy dẫn người từ Vân Kinh đến đây một chuyến. Đây là vụ án lớn, cách tốt nhất là công khai và cho công chúng biết.
Nhận được điện thoại, Chu Nhược Tuyết lập tức đưa người đến đây.
Sau cuộc gọi này không lâu, Ngô Bình được một số lạ gọi đến.
Giọng đối phương rất trầm: “Long chủ Ngô, tốt nhất đừng can thiệp vào chuyện này”.
Ngô Bình hỏi: “Đầu dây là ai?”
Đối phương đáp: “Tôi là ai không quan trọng. Chỉ cần biết rằng, anh không kiểm soát được chuyện này đâu!”
Ngô Bình cười khẩy: “Các người nghĩ một hội Kim Long cỏn con doạ được tôi ư?”
“Hội Kim Long? Hừ, đó chỉ là thế lực làm việc giúp chúng tôi”.
Ngô Bình cau mày: “Các người là ai?”
Người nọ đáp: “Người mà anh không thể động vào?”
Ngô Bình tức đến mức bật cười: “Thế sao? Tôi không thể động vào?”