Chương 2162
Khi đối phương ra tay, Ngô Bình ngay lập tức rút kiếm Hắc Long và chiến đấu. Anh đã có “pháp” của riêng mình, mỗi chiêu đều vô cùng lợi hại, kiếm và giáo va chạm, mỗi đòn đều phát ra tiếng vang lớn như long trời lở đất.
Sau mười chiêu, Kỷ Nhược Phi nói: “Cũng ra gì đấy, nhưng vẫn chưa đủ!”
Ngay lập tức, tốc độ chuyển động của cô ấy tăng gấp đôi, ba nghìn bóng giáo cùng đánh tới. Chiêu tất sát của cô ấy là thứ mà những Tiên Quân bình thường không thể xử lý được.
Tốc độ chuyển động của Ngô Bình cũng ngay lập tức tăng gấp đôi, và hàng ngàn bóng kiếm xuất hiện trong không khí, theo sau đó là tiếng kiếm và giáo va chạm dày đặc.
Hai người đồng thời lui về phía sau, Ngô Bội cảm thấy cánh tay phải tê dại, cô gái này thật lợi hại!
Kỷ Nhược Phi nhìn chằm chằm Ngô Bình, nói: “Anh là Nhân Tiên, làm sao có thể địch lại bổn thần tướng chứ?”
Thân Lục Giáp sợ tới mức trốn ở phía xa, hét lên: “Thủ trưởng của tôi là Võ Quân, sức mạnh của anh ấy không kém hơn cô đâu”.
Nghe tin Ngô Bình là Võ Quân, Kỷ Nhược Phi thầm giật mình, cô ấy nhìn Ngô Bình lại một lần, nói: “Tôi là thần tướng Huyền Vũ, Kỷ Nhược Phi, anh là ai?”
Ngô Bình: “Tả thần tướng của Thanh Long Quân, Ngô Bình”.
Kỷ Nhược Phi: “Thì ra là Tả thần tướng mới, vừa hay”.
Cô ấy cất thanh giáo bạc đi, lập tức tóm lấy tay Ngô Bình như sợ anh chạy thoát: “Trả tiền đi!
Ngô Bình bị bắt lấy cổ tay đòi nợ liền nhíu mày: “Tôi nợ cô cái gì? Nợ tiền sao?”
Kỷ Nhược Phi cười khẩy: “Anh không nợ tôi mà là Thanh Long Quân nợ tôi!”
Ngô Bình không biết tình hình nên nhìn Thân Lục Giáp.
Thân Lục Giáp chạy đến và nói: “Báo cáo thủ trưởng, lúc trước đã có một số lượng lớn yêu ma xâm lược, nhưng quân sư không điều binh. Thần tướng không còn cách nào khác ngoài việc hứa hẹn rất nhiều tiền và yêu cầu quân đội Huyền Vũ chi viện”.
Kỷ Nhược Phi: “Tôi đã dẫn binh giúp các người diệt yêu ma. Kim Huyền Bạch đã hứa với tôi một ngàn bảo vật. Nhưng ông ta đột nhiên rời khỏi Thanh Long quân. Thanh Long Quân các người nhất định phải trả món nợ này!”
Ngô Bình hất tay cô ấy ra và nói: “Thần tướng Kim nợ tiền cô thì cô đi mà tìm thần tướng Kim”.
Kỷ Nhược Phi tức giận: “Anh nói cái gì? Muốn quỵt nợ à?”
Ngô Bình cười lạnh: “Quỵt nợ? Tôi không biết cô, vì sao phải trả tiền cho cô? Cô nói nợ cô một ngàn pháp bảo, cô có chứng cớ sao?”
Kỷ Nhược Phi vô cùng tức giận, cười lạnh liên tục: “Không thừa nhận? Được! Tôi lập tức mang người tới, giải tán đảo Thanh Long của anh, sau đó tôi sẽ đích thân canh giữ nơi này, chờ quân nhu của các người tới, tôi sẽ mang chúng đi ngay lập tức!”
Ngô Bình thầm nghĩ người phụ nữ này thật quyết đoán, cô ấy thực sự muốn chặn cửa!
Anh suy nghĩ một chút, liền cười nói: “Kỷ tướng quân, vừa rồi tôi nói thế là vì tức giận, nợ tất nhiên phải trả. Nhưng cô cũng biết đấy, tình hình của Thanh Long Quân của chúng tôi rất đặc thù, giờ làm sao có để trả lại cho cô? Hay như thế này nhé, cô trở về trước đi, tầm chục năm sau để thần tướng mới trả tiền”.
“Vớ vẩn!”, Kỷ Nhược Phi muốn đâm chết Ngô Bình: “Tôi không thể chờ đợi dù chỉ nửa năm. Bây giờ Huyền Vũ Quân của chúng tôi đang phải đối mặt với sự xâm lược dày đặc của yêu ma và chịu tổn thất nặng nề. Bây giờ chúng tôi cần khẩn cấp một nghìn pháp bảo!”
Ngô Bình sửng sốt và hỏi: “Yêu ma đang xâm lược dữ dội? Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Kỷ Nhược Phi: “Trong nửa tháng qua, hầu như cứ ba ngày sẽ có yêu ma xâm chiếm, chị em của tôi thương vong không ít, tôi cần dùng số tiền này mời người khác giúp chúng tôi đối phó yêu ma”.