Chương 2172
Ngô Bình nói: “Đúng vậy. Năng lượng hấp thụ càng mạnh, thực lực sẽ càng mạnh”.
Kỷ Nhược Phi bảo: “Là một Võ Quân, chắc chắn anh đã mở chín Linh Khiếu. Sau này, nếu toàn bộ Thần Khiếu đều được mở, anh sẽ trở thành thiên tài đỉnh cấp nhất. Chẳng trách Kim Huyền Bạch lại yên tâm để anh đến đây, ông ấy đã sớm nhìn ra anh có một tương lai vô cùng xán lạn”.
Ngô Bình hỏi: “Nhà họ Kỷ có thiên tài nào mở được toàn bộ Thần Khiếu không?”
Kỷ Nhược Phi đáp: “Tất nhiên là có, mà không chỉ một người. Nền tảng của nhà họ Kỷ chúng tôi mạnh đến mức vượt xa tưởng tượng của anh đấy”.
Thấy cô ấy rất có lòng tin với gia tộc, Ngô Bình bèn hỏi: “Nhà họ Kỷ có liên lạc với Tiên Giới không?”
Kỷ Nhược Phi trả lời: “Dĩ nhiên là có. Nhà họ Kỷ chúng tôi đã cử một nhóm thiên tài đến Tiên Giới để phát triển. Bọn họ đã gia nhập các thế lực lớn khác nhau. Chờ thời cơ chín muồi, nhà họ Kỷ sẽ tiến quân vào Tiên Giới và sở hữu một vị trí”.
Ngô Bình rất kinh ngạc: “Cử người đến Tiên Giới ư? Lợi hại”.
Kỷ Nhược Phi cười bảo: “Anh là con cưng của trời. Thành tựu sau này của anh, e là ngay cả nhà họ Kỷ cũng chẳng bì được”.
Ngô Bình cười hỏi: “Cô đánh giá cao tôi đến vậy ư?”
Kỷ Nhược Phi nghiêm túc đáp: “Chí ít thì các thiên tài của nhà họ Kỷ chúng tôi không hề có ai sánh bằng anh”.
Cả hai vừa uống trà vừa tán gẫu, bất giác mặt trời đã lên cao. Ngô Bình đứng dậy và rời đi. Anh còn phải đi vòng quanh đảo Thanh Long, đề phòng tà ma xâm phạm.
Trở về doanh trại, anh thấy Chu Thiên Cương đang kiểm kê đầu lâu của đám quái vật tà ma, bèn hỏi: “Sao không ném mấy cái đầu này đi?”
Chu Thiên Cương cười nói: “Thủ trưởng, đây là quân công, không thể vứt”.
Ngô Bình hỏi: “Quân công?”
Chu Thiên Cương gật đầu: “Thủ trưởng, một cái đầu lâu tà ma có thể đổi ít nhất mười đồng tiền bùa. Tà ma cấp bậc cao sẽ có giá trị cao hơn”.
Anh ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Huyền Vũ Quân không cần số đầu lâu này à?”
Chu Thiên Cương đáp: “Thủ trưởng, ở đây có hơn ba mươi nghìn đầu lâu, đều do thần tướng Kỷ tặng cho chúng ta, xem như thay cho lời cảm ơn”.
Ngô Bình gật đầu: “Nói vậy thì tà ma mà chúng ta giết lần trước cũng có thể đổi tiền”.
Chu Thiên Cương nói: “Phải, thủ trưởng. Quân công đổi được sẽ do thủ trưởng thống nhất phân phát, thủ trưởng cho ai bao nhiêu thì người đó sẽ được bấy nhiều”.
Ngô Bình hiện giữ chức vụ cao nhất, tương đương với quyền thần tướng, quyền lực rất lớn.
Anh gật đầu: “Thế thì tốt. Tìm cơ hội, chúng ta phải giết thêm nhiều tà ma”.
Thấy trong doanh trại không còn chuyện gì nữa, anh bèn bay đến đảo Thanh Long.
Vừa đáp xuống đại doanh, Ngô Bình đã cảm thấy không khí là lạ. Tất cả tướng sĩ đều không ở thao trường, trước lều trại thần tướng lại đứng đầy người.
Anh rảo nhanh đến trước lều, không ngờ có hai hộ vệ ở trước cửa lại đứng ra ngăn anh lại, lạnh lùng bảo: “Phó tướng Tống đang họp, người ngoài không được vào trong!”
Ngô Bình cau mày: “Tôi là tả thần tướng. Cậu không biết ư?”
Hai người này vẫn rất hung hăng: “Tôi mặc kệ anh là tả thần tướng hay hữu thần tướng. Trước mặt phó tướng Tống chúng tôi, anh chẳng là gì cả!”