Chương 2233
An Tự Tại: “Anh Ngô, anh đã nghe nói về ‘Chuột săn kho báu’ chưa?”
Ngô Bình: “Chuột săn kho báu?”
An Tự Tại gật đầu, lấy một con chuột nhỏ màu trắng, mắt vàng ra. Nó béo múp míp, đôi mắt lúng liếng.
Ngô Bình giật mình: “Đây là chuột săn kho báu trong truyền thuyết sao?”
Nghe đồn chuột săn kho báu là con vật từ thời thượng cổ, nó có thể ngửi được bảo vật cách cả nghìn dặm. Có con chuột này sẽ có được vô số bảo bối.
Ngô Bình nói: “Anh có thứ tốt thế này vì sao nhất quyết phải lôi kéo tôi?”
An Tự Tại thấy Ngô Bình đã lung lay, cười nói: “Vì tôi biết rõ muốn tìm tiên điện Thiên Võ là rất khó, thế nên tôi mới muốn tìm bạn đồng hành xuất sắc nhất. Giới thiệu nhé, hai người này là Trình Lý của Lưỡng Nghi Môn, Ba Ngọc Sinh của Âm Ma Môn”.
Hai người chắp tay với Ngô Bình, thái độ rất kiêu ngạo, dường như chẳng coi anh ra gì.
Ngô Bình im lặng chốc lát, nói: “Có thể cùng hành động, nhưng phải nói rõ quy tắc chia đồ đã”.
An Tự Tại cười nói: “Quy tắc rất đơn giản, ai phát hiện thì là của người đó, những người khác không được giành, nếu không thì sẽ bị ba người liên thủ tấn công”.
Ngô Bình: “Ngoài ra tôi cần không gian để tự hành động. Lúc các người không cần tôi thì không được hạn chế hành động của tôi”.
An Tự Tại cười nói: “Tất nhiên là được!”
Bốn người kết bạn đồng hành cùng nhau. Ngô Bình đi rồi lại dừng, cứ nhìn thấy mấy viên đá xinh đẹp là nhặt lên. Trình Lý và Ba Ngọc Sinh không thích vậy, cảm thấy Ngô Bình hệt như tên nhà quê không biết gì, đá mà cũng chưa từng nhìn thấy à?
Đi được một đoạn, trời bỗng tối sầm lại, xung quanh xuất hiện màn sương đen kịt, ngay cả thần niệm cũng không thể xuyên qua.
An Tự Tại biến sắc nói: “Đây là sương mù ma của Gobi, đừng đi tiếp nữa”.
Chẳng mấy chốc, bốn người đã bị sương mù đen bao quanh, họ còn không thể nhìn thấy nhau. Chuyện này khiến ai cũng lo lắng vô cùng. Ngô Bình đứng im, tĩnh tâm lắng nghe.
Đột nhiên có một luồng ánh sáng kiếm đâm về phía anh nhanh như chớp, không một tiếng động đã chạm đến ngực anh. Nhưng anh phản ứng rất nhanh, hai ngón tay lập tức kẹp chặt mũi kiếm, đồng thời giơ chân đá kẻ đó.
Lúc ra tay, anh đã dùng năng lực nhìn thấu vạn vật, nhìn thấy kẻ ra tay chính là Trình Lý!
“Ầm!”
Anh đạp Trình Lý văng ra, lạnh lùng nói: “Đánh lén tôi?”
Trình Lý nghe thấy giọng Ngô Bình, bèn kêu lên: “Anh cách xa tôi ra một chút. Vừa nãy tôi cảm thấy mình bị tấn công, không phải nhằm vào anh”.
Ngô Bình hừ giọng, đoạn lấy mười mấy viên đá vừa nhặt được, dùng bút bùa vẽ bùa lên đó thật nhanh. Vài phút sau, anh đã vẽ xong mười hai bùa đá, bèn ném nó ra xung quanh.
Đá vừa rơi xuống đất, màn sương đen đột nhiên tan ra bốn phía, để lộ một khu vực hình tròn có bán kính hai mươi mét, trong khu vực này không hề có sương đen.
Bốn người đã nhìn rõ nhau. An Tự Tại vui mừng nói: “Anh Ngô quả là cao thủ, còn biết cách phá bỏ sương mù ma!”
Ngô Bình nhìn Trình Lý chằm chằm: “Tại sao lại đánh lén tôi?”
Trình Lý rất xấu hổ: “Xin lỗi, sương mù ma đã ảnh hưởng đến thần trí con người. Ban nãy tôi cảm giác anh đánh lén tôi nên mới ra tay phản đòn”.