Chương 2291
Thấy Ngô Bình đi vào võ quán, Chu Nhan lo lắng nói: “Chị à, chuyên gia Ngô vào đó không sao chứ?”
Chu Nhược Tuyết đáp: “Có muốn xem náo nhiệt không?”
Chu Nhan gật đầu như bổ củi: “Muốn!”
Chu Nhược Tuyết: “Đi theo chị”.
Hai người họ đi vào trong một chiếc xe, bên trong xe có màn hình theo dõi camera giám sát bên trong võ quán. Qua màn hình, hai người họ có thể biết được tình hình bên trong.
Đi vào tới bên trong, Ngô Bình kéo cửa ra. Anh nhìn thấy bên trong võ đường rộng lớn có mười mấy xác chết nằm la liệt trên mặt đất. Một người đàn ông tóc đỏ rậm, cao tới hơn hai mét đang bóp cổ một võ sinh. Hắn ta dùng tiếng Viêm Long địa phương, hỏi bằng giọng hung ác: “Chủ nhân võ quán của chúng mày đâu? Nói ngay!”
“Thả cậu ấy xuống, tôi sẽ nói cho anh biết chủ võ quán đang ở đâu”, nhìn cảnh tượng trước mắt, Ngô Bình lạnh lùng nói.
Gã đàn ông tóc đỏ quay người lại, lạnh lùng nhìn Ngô Bình: “Mày biết sao?”
Ngô Bình rảo bước nhanh về phía đó. Một người cao lớn như Ngô Bình đứng trước mặt kẻ này cũng trở nên nhỏ con. Nhưng nếu luận về phong độ và khí chất thì gã tóc đỏ còn thua xa anh.
Gã tóc đỏ cau mày lại, hắn cảm nhận được sự nguy hiểm của người thanh niên trước mặt. Hắn hỏi: “Mày không phải người của võ quán, mày là ai?”
Ngô Bình: “Thủ lĩnh của Thiên Long nước Viêm Long, Ngô Bình. Giờ anh có hai lựa chọn. Thứ nhất, anh quỳ xuống đầu hàng. Thứ hai, tôi đánh chết anh”.
Gã tóc đỏ cười lạnh: “Chỉ dựa vào sức mày?”
Ngô Bình phất tay, một bàn tay to màu đen huyền xuất hiện trên không trung. Bàn tay này tấn công gã tóc đỏ.
“Đoàng!”
Một cú nổ vang lên, gã tóc đỏ bay xa mười mấy mét. Sau khi hắn rơi xuống đất thì bàn chân Ngô Bình đã đặt trên ngực hắn.
“Rắc!”
Gã tóc đỏ to con bị Ngô Bình giẫm cho bẹp cả lồng ngực. Hắn thổ huyết, vẻ mặt giờ đã chuyển sang kinh sợ. Hắn nhìn Ngô Bình cầu xin: “Xin đừng giết tôi”.
Chu Nhan ở trên xe nhìn thấy cảnh này thì sững sờ như trời trồng. Cô ấy thốt lên: “Cái bàn tay đó là gì vậy? Pháp thuật sao?”
Chu Nhược Tuyết cũng ngạc nhiên lắm nhưng không thể hiện ra ngoài, đáp: “Đương nhiên là pháp thuật của Ngô Bình”.
Chu Nhan ôm miệng: “Trời ơi! Chuyên gia Ngô mạnh thật đấy!”
Chu Nhược Tuyết: “Giờ nói với em cũng không sao, anh ấy không phải là chuyên gia gì cả. Anh ấy là thủ lĩnh của Thiên Long”.
“Thiên Long là cái gì vậy?”, Chu Nhan hỏi.
Chu Nhược Tuyết giải thích cho Chu Nhan. Chu Nhan nghe xong thì mắt sáng lên, lẩm bẩm: “Đẹp trai quá!”
Ngô Bình lúc này đang lạnh lùng nhìn tên tóc đỏ, nói: “Một bán thần như anh chạy tới Viêm Long làm gì? Tại sao lại muốn tìm chủ võ quán này?”
Gã tóc đỏ: “Tôi là lính của tổ chức Heaven tại nước Mễ. Chúng tôi nhận được tin tình báo mật rằng chủ nhân võ quán này đang giữ một con mắt của tà thần từ thời thượng cổ. Chúng tôi muốn tìm con mắt đó rồi trích xuất ADN từ đó”.