Chương 2339
Trương Thiên Hoành không có thời gian quản anh nên lập tức đáp: “Được”.
Ngô Bình biết nơi này đã không cần tới anh nữa. Lúc ra, anh đi theo đường cũ. Tốc độ của anh nhanh đến nỗi không ai nhận ra anh đã rời đi, về tới phủ Tử Long.
Cậu bé này rõ ràng nặng hơn một bé trai một tuổi thông thường. Bàn tay nhỏ của nó bám chặt lấy áo anh, từ trong cuống họng bập bẹ gọi:
“Bố”.
Ngô Bình trợn tròn mắt, bụng bảo dạ chú không phải bố cháu.
Về đến nhà, anh không cho bất cứ ai đi vào. Anh ôm cậu bé trong tay, sau đó lấy ra một quả đào tiên, ép ra nước đào rồi dùng muỗng nhỏ đút cho cậu bé.
Hình như cậu bé lâu lắm không được ăn gì nên loáng một cái đã ăn hết trái đào.
Ngô Bình phát hiện thể chất của cậu bé rất dị thường, bẩm sinh đã có tới mười Linh Khiếu, chín Thần Khiếu. Hơn nữa, cơ thể cậu bé ngoài Linh Lạc còn có cả Thần Lạc.
Lẽ nào đây là con trai của thi thể nữ trong quan tài? Không thể nào, đã lâu như vậy, tại sao một đứa trẻ có thể sống sót ở đó chứ?
Ngô Bình mặc dù chưa thực sự có con nhưng khi anh ôm cậu bé này thì trong lòng trào dâng cảm giác yêu thương.
Anh bảo Lý Long Thần đi tìm mấy vú em tới. Lý Long Thần làm việc rất nhanh, chưa tới một tiếng, mười vú em đã được mời tới. Những vú em này đều khoẻ mạnh, nhiều sữa.
Một vú em đi vào, ôm lấy cậu bé rồi cho nó ăn sữa mẹ. Nhìn thấy sữa mẹ, mắt cậu bé sáng lên, hai tay ôm lấy bầu sữa, ra sức bú.
Vú em kia kinh ngạc thốt lên: “Cậu bé này khoẻ thật đấy”.
Ngô Bình đưa một viên đan Sinh Mệnh cho vú em rồi nói: “Cô uống nó đi”.
Lý Long Thần trả công rất cao, cho bú một lần được mười nghìn tệ nên vú em này không do dự mà nuốt viên đan. Sau khi uống xong, sữa của vú em này có thêm lực sinh mệnh khiến cậu bé càng bú mạnh hơn nữa.
Nửa tiếng sau, vú em đầu tiên đã không còn sữa, Ngô Bình liền gọi người thứ hai vào.
Cứ như vậy, sau khi bú sữa của mười vú em xong, cậu bé mới hài lòng. Cậu bé xoè tay gọi Ngô Bình “bố ” đòi bế chứ không muốn vú em bế mình nữa.
Ngô Bình gọi Lý Long Thần vào, khi anh ta nhìn thấy đứa trẻ trong lòng Ngô Bình thì bật cười hỏi: “Sư thúc, sư thúc có người nối dõi từ bao giờ thế?”
Ngô Bình: “Bớt hóng chuyện đi. Cậu đi hỏi mười vú em đó xem họ có đồng ý đi cùng tôi không, lương tháng hai trăm nghìn tệ”.
Ngô Bình đã nhận ra cậu bé này ăn khỏe kinh người nên cần phải đưa theo mười vú em mới đủ.
Lý Long Thần: “Họ chắc chắn sẽ đồng ý, đệ tử sẽ đi chuyển lời”.
Lúc này, những người giúp việc mang đồ dùng cần thiết như quần áo, tã, giày tất cho em bé.
Cậu bé được thay quần áo mới, giờ đã có thể chạy đi chạy lại nghịch ngợm như một chú khỉ con. Lúc trèo lên, lúc lại nhảy xuống. Cậu bé rất thích bám lấy Ngô Bình chơi trò xích đu.
Ngô Bình vô cùng bất lực, bị tiểu yêu này quấn lấy nên anh không làm được việc gì nên hồn, chỉ đành phải chơi với nó.