Chương 2470
Ngô Bình đi theo con hươu này, đi được một đoạn liền thấy một ruộng thuốc, trong đó trồng một loại thuốc là Điền Thất. Nhưng loại này có vẻ ngoài khác với Điền Thất thông thường, nó xảy ra biến dị, thuộc loại linh dược.
Đi tiếp thì thấy hai bên đều có ruộng thuốc, nhưng đều là linh dược phổ thông. Rất nhanh, anh đi theo hươu trắng đi tới một tòa nhà ngói xanh tường trắng, cửa đang mở, trong sân có một ông lão đang ngồi. Ông ấy tay trái cầm một quyển sách cũ, tay phải cầm chén trà, thỉnh thoảng nhấp một ngụm.
Ngô Bình đứng trước cửa, nói: “Đệ tử Ngô Bình kính chào Dược lão”.
Ông lão liếc anh một cái, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Ngô Bình nói: “Đệ tử đến hái chút thảo dược”.
Ông lão: “Cậu biết y thuật?”
Ngô Bình: “Tất nhiên là biết”.
Ông lão vung tay một cái, một cây thảo dược bình thường bay đến trước mặt Ngô Bình, ông ấy hỏi: “Đây là thuốc gì?”
Ngô Bình đã đọc Dược điển nên tất nhiên nhận ra, nói: “Ngọc Diệp Kim Hoa biến dị này hẳn là có thêm ba loại dược tính, trong đó có một dược tính khá tốt, có thể xếp vào linh dược cấp thứ tư”.
Dược lão cười nói: “Cậu thực sự hiểu. Vào đi”.
Ngô Bình tiến vào trong sân, phát hiện trong sân bày rất nhiều vị thuốc, hai bên gian phòng có mấy dược nô đang bận rộn.
Dược lão hỏi: “Lưu Vọng Công mời cậu tới sao?”
Lưu Vọng Công là tên trưởng môn, Ngô Bình nói: “Hiện tại đệ tử là đệ nhất đệ tử”.
Dược lão nói: “Đệ nhất đệ tử? Cậu là thần quân sao?”
Ngô Bình: “Đệ tử mới thăng cấp không lâu”, Dược lão gật đầu: “Thảo nào”.
Ngô Bình: “Dược lão, nghe nói người rất giỏi phẩm rượu, đệ tử có mấy loại tiên tửu, người có muốn nếm thử không?”
Hai mắt Dược lão sáng lên, cười nói: “Ha ha, có thể thử một chút”.
Ngô Bình trữ rất nhiều rượu trong người, anh lấy ra ba loại cho Dược lão nếm thử. Dược lão uống ly thứ nhất, khẽ nhíu mày nói: “Thiếu chút ý vị, tạm được”.
Uống xong loại thứ hai, ông ấy nhíu mày, nói: “Có thể dùng làm khẩu phần quân nhu”.
Uống đến loại thứ ba, lông mày ông ấy run lên, hai mắt lấp lánh, cười nói: “Xuất sắc! Rượu này có thể xếp vào loại thượng phẩm!”
Ngô Bình cười nói: “Loại rượu thứ ba này đệ tử dùng thảo dược và ngũ cốc nấu, cảm ơn Dược lão khen ngợi”.
Khi Ngô Bình luyện chế thuốc sẽ có rất nhiều bã thuốc, anh thu gom bã thuốc rồi nấu một loại rượu gọi là Bách Thảo Túy.
Dược lão cười nói: “Không ngờ cậu có thể nấu rượu, không tồi, hẳn là dùng bã thuốc đúng không?”
Ngô Bình gật đầu: “Dược lão đúng là cao thủ, nếm qua liền biết”.
Dược lão vội vàng nói: “Cậu cũng ủ cho ta một ít, ta có rất nhiều bã thuốc”.
Ngô Bình gật đầu, anh đi theo Dược lão đến một căn phòng, chỉ thấy một lượng lớn bã thuốc chất đống trong thùng, nặng vài nghìn cân. Anh lập tức điều chỉnh nguyên liệu pha chế, trộn với bã thuốc, sau đó dùng phương pháp đặc biệt để lên men, đồng thời dạy Dược lão các thao tác sau đó.
Dược lão viết xuống từng cái một, làm xong thì cũng đã nửa ngày trôi qua.
Dược lão cười nói: “Không phải cậu tới hái dược thảo sao? Cậu cần gì cứ nói cho ta biết”.