Chương 2599
Phụ nữ sẽ dễ trò chuyện với nhau hơn, Mạc Hiên nhanh chóng có thiện cảm với Đào Như Tuyết, sau đó cả hai cùng nhau đi dạo phố.
Ngô Bình lại đi tới cạnh Hồ Kiến Quốc rồi nói: “Ông Hồ, ông có thể nói qua cho tôi biết về người mà ông bảo tôi tìm không?”
Hồ Kiến Quốc trầm mặc một lát rồi nói: “Đó là Chung Ly Quyền – sư phụ của tôi. Cơ thể của người bị người ta chém thành nhiều mảnh, chỉ có chân linh thoát ra ngoài rồi xuống nhân gian”.
Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Sư phụ ông bị người ta chém ư? Ai thế?”
Hồ Kiến Quốc: “Người đó là một giáo chủ có thực lực rất mạnh, cậu không nên biết thì hơn”.
Ngô Bình: “Ông Hồ, ông có cách nào dẫn tôi đến Tiên Giới tham quan được không?”
Hồ Kiến Quốc nhìn anh rồi nói: “Nếu cậu muốn tu hành ổn định thì tốt nhất hãy ở lại đây, hoặc tu hành ở đại lục hồng hoang”.
Ngô Bình: “Tại sao?”
Hồ Kiến Quốc: “Tôi không nói rõ được, nhưng kinh nghiệm của rất nhiều người tu hành đã chứng minh quan điểm của tôi là đúng”.
Ngô Bình: “Được rồi”.
Hồ Kiến Quốc: “Linh khí phục hồi, nhiều nhân vật lớn sẽ xuất hiện dưới nhân gian nên cậu phải cẩn thận đấy, đừng ỷ mình có tư chất phi phàm rồi không coi ai ra gì. Tôi nói cho cậu hay, người giết được cậu nhiều lắm, cho nên đừng có lơ là”.
Ngô Bình thoáng lo lắng, đây là lời nhắc nhở của Chân Tiên nên anh phải nhớ kỹ: “Ông Hồ, các nhân vật lớn đó tại sao lại xuống nhân gian?”
Hồ Kiến Quốc: “Muốn biết thì để tôi nói cho mà nghe, sau khi linh khí phù hồi, nơi này sẽ lại trở thành thánh địa cho người tu hành, vận khí tích tụ, Động Thiên xuất hiện, thiên tài nổi lên. Vì thế, rất nhiều người của Tiên Giới đều muốn đến đây tìm kiếm cơ duyên, hi vọng gặp may”.
Ngô Bình: “Tôi nghe nói thế lực của Tiên Giới cũng có nhanh ở hạ giới”.
Hồ Kiến Quốc: “Đương nhiên, họ tính hết rồi. Ví dụ như Mạc Hiên, Tống Bình An, họ đã đầu thai đến đây từ hai mươi năm trước rồi, mà có nhiều người giống họ lắm.
Nói đến đây, Hồ Kiến Quốc thở dài: “Cậu cũng giống Mạc Hiên và Tống Bình An, đều đang ganh đua ở đây, ai sẽ là người cười đến cuối cùng thì vẫn phải chờ tiếp”.
Hồ Kiến Quốc mỉm cười rồi nói tiếp: “Tôi già rồi nên thi thoảng mệt bất chợt, tôi đi trước đây”.
Hồ Kiến Quốc đi rồi, Ngô Bình cũng không muốn ở lại đây nữa nên anh chào tạm biệt mọi người rồi đi tìm Mạc Hiên và Đào Như Tuyết.
Lúc này, Đào Như Tuyết đang chọn quần áo và đồ trang điểm cho Mạc Hiên. Khi Ngô Bình nhìn thấy Mạc Hiên thì cô ấy đã uốn tóc và đổi sang một bộ quần áo hợp thời trang, ngoài ra còn trang điểm.
Hình tượng và khí chất của cô ấy lập tức tăng vọt, trở thành một người đẹp thành thị.
Có nhiều cô gái không quá xinh đẹp, nhưng khi trang điểm vào thì khí chất lập tức tăng ngay, Mạc Hiên là một ví dụ điển hình.
Ngô Bình vỗ tay nói: “Xinh quá! Mạc Hiên, sau này cô cứ trang điểm như vậy đi”.
Mạc Hiên ngại ngùng, đỏ mặt nói: “Ngô Bình, tôi thấy không được quen cho lắm”.
Đào Như Tuyết cười nói: “Thế nên cô mới phải trang điểm thường xuyên, con gái chúng mình phải biết làm đẹp cho bản thân chứ”.