Chương 2616
Quảng Tuệ cười bảo: “Sư tổ Liễu Duyên là cao tăng thời Hiếu Văn Đế của Bắc Nguỵ, cũng là một vị A La Hán”.
Ngô Bình biết tu sĩ Phật môn tự độ gọi là A La Hán, đại năng Phật môn độ người gọi là Bồ Tát. Tu hành của A La Hán giống tu sĩ tiên đạo hơn.
Anh chợt nhớ đến Quảng Tế, bèn hỏi: “Vậy đại sư Quảng Tế cũng là Đại A La Hán?”
Quảng Tuệ gật đầu: “Sư huynh có tư chất phi thường, là Đại A La Hán thời kỳ đầu. Xét về thần thông, thực lực của sư huynh Quảng Tế thâm sâu khó lường”.
Ngô Bình hỏi: “A La Hán thì sao?”
Quảng Tuệ đáp: “Khó nói. Có A La Hán không mạnh bằng Tiên Quân, cũng có A La Hán có thể sánh bằng Thiên Tiên. Điều đó tuỳ thuộc tu hành của họ, ví dụ như có A La Hán chuyên tu võ đạo, là La Hán chiến đấu, thực lực khá mạnh”.
Ngô Bình gật đầu: “Chúng ta đi gặp đại sư Liễu Duyên thôi”.
Khi đến tầng ba của động Vạn Phật, Ngô Bình nhìn thấy một vách tường đá trơn nhẵn lõm vào trong, tạo thành một hang động hình người. Trong hang động đá, có một người ngồi thiền đối mặt với tường, lặng im bất động, tựa như đã hoà làm một với vách đá vậy.
Ngô Bình thấy áo cà sa của người này đã hoá thành tro bụi, nên ông ấy để thân mình tr@n, không mặc quần áo. Làn da ông ấy hệt như đá tảng vậy, chạm vào vừa lạnh vừa cứng.
Quảng Tuệ khẽ thở dài: “Để tránh sát hại người vô tội sau khi Nhập Ma, nên sư tổ Liễu Duyên đã dùng toàn bộ sinh lực để áp chế tâm ma, bây giờ trở nên giống hệt người đá”.
Ngô Bình quan sát một lúc rồi sử dụng Tịnh Thế Thần Quang, đồng thời lấy xá lợi xương Phật ra, mượn sức mạnh trong xương Phật để niệm Đại Phạn Thiền Âm.
Khi anh niệm được năm phút, người trong vách tường khẽ động đậy. Người đó chậm rãi lui ra từ bức tường, làn da dần dần có huyết sắc, sau đó phục hồi hơi thở và nhịp tim, cuối cùng mở mắt ra.
Đó là một người đàn ông trung niên. Ông ấy vừa nhìn Ngô Bình chăm chú vừa hỏi: “Cậu là ai?”
Ngô Bình lấy một viên Hoá Ma Đan ra: “Đại sư Liễu Duyên, tôi giúp đại sư áp chế tâm ma, xin hãy uống viên đan này”.
Liễu Duyên cầm lấy đan dược, nhìn qua một lần rồi nuốt vào.
Dược lực chuyển vận, toàn thân Liễu Duyên bốc lên khói đen. Ngô Bình tiếp tục sử dụng Đại Phạn Thiền Âm để giải trừ tâm ma của đối phương. Đại Phạn Thiền Âm này có nền tảng là Bát Nhã Thần Công – tầng thứ tư của Như Lai Thần Công, cộng thêm sức mạnh của xương Phật, uy lực cuồn cuộn, hiệu quả tốt vô cùng.
Thiền Âm vừa cất, làn khói đen ấy đã bốc lên dày đặc hơn, rồi dần dần tan vào hư vô.
Vẻ mặt Liễu Duyên không ngừng thay đổi. Cứ thế kéo dài hơn nửa giờ, quanh cơ thể Liễu Duyên dần dần không còn bốc khí đen nữa, mà còn toả ra một vầng ánh sáng màu vàng. Ánh sáng này ngày một dày lên, chói đến mức khiến người ta không mở mắt được.
Sau vài hơi thở, Liễu Duyên niệm Phật hiệu: “A di đà Phật!”
Quảng Tuệ cả mừng: “Sư tổ Liễu Duyên, cuối cùng sư tổ đã hồi phục rồi!”
Người đàn ông trung niên ấy mở choàng mắt, chuỗi hạt Phật trong tay rung lên, trên người bỗng xuất hiện một bộ áo cà sa.
Lúc này Ngô Bình mới phát hiện hoà thượng Liễu Duyên này mắt trái to, mắt phải nhỏ, môi dày, tai vểnh, lông mày nghiêng lệch, tướng mạo xấu vô cùng.
Liễu Duyên vươn vai hỏi: “Ta đã ngủ bao lâu rồi?”
Quảng Tuệ vội đáp: “Sư tổ đã ngủ cả nghìn năm rồi”.