Chương 2640
Ba người nhìn nhau cười: “Hèn gì Ngô Long chủ có thể đạt được bậc một, thì ra là thiếu chưởng môn của Thục Sơn, thất lễ, thất lễ rồi”.
Thiết Huyền: “Ngô Long chủ, tôi chịu trách nhiệm sắp xếp cho các thầy mới đến, tôi đưa anh đến ký túc xá của các thầy trước”.
Lãnh Nhân và Hàn Kế Tông nói: “Ngô Long chủ, hẹn gặp lại ở tiệc đón tiếp tối nay, tạm biệt”.
Ngô Bình chào lại, nhìn theo tiễn chân hai người họ.
Sau khi hai người họ đi khỏi, Thiết Huyền nói: “Ngô Long chủ, theo thói quen, tối nay sẽ có một bữa tiệc đón tiếp, đến lúc đó viện trưởng và các giáo viên cốt cán, các học sinh tiêu biểu đều sẽ có mặt”.
Hai người họ nói xong thì đi về ký túc xá.
Ngô Bình hỏi: “Thầy Thiết, là một giáo viên, phải chăng tôi cần dạy học sinh?”
Thiết Huyền mỉm cười, nói: “Chúng ta là giáo viên, đương nhiên là phải hướng dẫn các nghiên cứu sinh rồi”.
Ngô Bình mỉm cười: “Ở đây cũng có nghiên cứu sinh sao?”
Thiết Huyền gật đầu: “Chỉ có những học viên vượt qua khảo sát nghiêm ngặt, có tư chất tốt, thực lực mạnh, cộng thêm tính cách cương nghị mới có thể trở thành thạc sĩ võ học. Những thạc sĩ võ học ưu tú nhất mới có cơ hội trở thành tiến sĩ võ học”.
Chớp mắt họ đã đến một khu nhà ở, nhà cửa ở đó không lớn, đều là những căn nhà lầu ba tầng có sân trước, trong sân có trồng hoa cỏ, không gian không tồi.
Thiết Huyền mời Ngô Bình đến trước một tòa lầu nhỏ, lấy chìa khóa ra mở cửa, mỉm cười: “Ngô Long chủ, sau này chỗ này sẽ là ký túc xá của anh”.
Ngô Bình không có yêu cầu gì về chuyện này, anh nói: “Thầy Thiết, tôi có đem theo trà, chúng ta ngồi nói chuyện chút không?”
Thiết Huyền mỉm cười, nói: “Được”.
Ngô Bình bước vào phòng khách thì lấy bình trà, trà và dụng cụ pha trà ra, hai người vừa uống trà vừa nói chuyện, chỉ một lúc là đã xưng anh em thân thiết.
Ngô Bình: “Anh Thiết, lúc nãy anh nói giáo viên phải hướng dẫn nghiên cứu sinh. Vậy học sinh bình thường thì sao? Có cần giảng dạy không?”
Thiết Huyền mỉm cười, nói: “Thường ngày chúng tôi cũng hay đến một số lớp giảng bài nên cũng hay tiếp xúc với các học sinh bình thường”.
Ngô Bình: “Tôi biết một số hạt giống tốt, có thể chiêu sinh họ đến Bắc Viện không?”
Thiết Huyền: “Đương nhiên rồi, anh là giáo viên bốn sao, có thể chiêu sinh một số lượng nhất định, anh có thể chiêu sinh một tốp học sinh mới theo tiêu chuẩn này. Những học sinh mới này thuộc nhóm chiêu mộ đặc biệt, học tập ở những lớp đặc biệt.
Ngô Bình gật đầu, anh muốn đưa Diệp Huyên, Diệp Chấn vào Bắc Viện, dù gì thì ở đây vừa có tài nguyên vừa có cơ hội phát triển.
Sau cuộc nói chuyện, Ngô Bình mới hiểu sơ bộ về học viện võ đạo. Giáo viên cấp cao nhất của học viện là năm sao, thường chỉ có những người có cống hiến cực kỳ lớn cho học viện võ đạo mới có thể trở thành giáo viên năm sao. Vì vậy, thân phận giáo viên bốn sao đã là cao nhất. Ngoài anh ra, chỉ có một giáo viên tên Đỗ Pháp Tương là bốn sao thôi, đồng thời anh ta cũng là Võ Tông bậc hai.
Học viện giống như một xã hội thu nhỏ, bên trong cũng có tranh chấp, đấu đá lẫn nhau, chẳng hạn giáo viên tranh giành học sinh giỏi, giáo viên giành thạc sĩ giỏi,…
Ngô Bình: “Anh Thiết, tôi nghe nói sau này đại học võ đạo cũng do Bắc Viện phụ trách à?”
Thiết Huyền nói: “Đúng thế. Không chừng mấy giáo viên chúng ta sẽ qua đó làm hiệu trưởng, phó hiệu trưởng nữa. Hiệu trưởng của các đại học võ đạo có lẽ sẽ kiêm nhiệm tổng giám sát ở trường mình. Phải rồi, anh Ngô, mặc dù bây giờ anh được mời làm giáo viên nhưng sau này họ vẫn sẽ kiểm tra anh. Nếu anh không vượt qua được thì thân phận của anh sẽ bị bãi nhiệm”.