Chương 2655
Đến lúc đó lại chọn ra một nhóm thiên tài từ lớp cao cấp cho vào lớp xuất sắc. Học sinh lớp xuất sắc cần tài nguyên sẽ có tài nguyên, muốn công pháp sẽ có công pháp, Đường Môn sẽ không tiếc bất kỳ giá nào để đào tạo họ. Đến khi nhóm người này thành thạo thì có thể trở thành lực lượng trung kiên trong tương lai của Đường Môn.
Dĩ nhiên học viên lớp cao cấp có thể đảm đương vị trí nhân viên quản lý cấp cao ở các nơi của Đường Môn. Lớp trung cấp thì cho quản lý tầng quản lý trung cấp.
Tất cả các lớp ưu tiên chọn người trong Đường Môn, đồng thời cũng mở rộng tuyển sinh nhân tài bên ngoài.
Như thế không đến vài năm tầng cấp cao của Đường Môn sẽ được thay máu hoàn toàn, do một nhóm người trẻ tuổi có sức sống, tư chất tốt lại thông minh quản lý.
Ngoài ra, Đường Môn còn sẽ có quy tắc thăng cấp cấp bậc hoàn toàn mới, cấp thấp nhất của con cháu của Đường Môn là cấp một, cao nhất là cấp năm mươi.
Cấp bậc có quan hệ với thực lực của bản thân cũng như sự cống hiến ở Đường Môn của người đó, thực lực càng mạnh, cống hiến càng nhiều thì cấp bậc càng cao.
Những nhân tài đủ xuất sắc có thể được Ngô Bình chỉ dạy, có cơ hội được học viện Võ đạo hoặc đại học Võ đạo đào tạo sâu.
Nghe xong đề nghị của Ngô Bình, mãi sau Đường Thiên Tuyệt cũng không nói gì.
Đường Băng Vân nói: “Ông ơi, cháu thấy có lý đấy ạ”.
Đường Thiên Tuyệt: “Nhưng nếu làm vậy thì các ông ấy chỉ còn nước thoái vị thôi”.
Đường Băng Vân: “Thế càng hay chứ sao ạ! Một khi linh khí hồi phục thì người bình thường cũng có thể trở thành thiên tài, các cường giả trước đang mạnh có thể lại là bình thường, chỉ còn cách làm như lời Ngô Bình nói thì chúng ta mới có thể hồi sinh”.
Đường Thiên Tuyệt: “Được rồi, để ông suy nghĩ thêm đã”.
Ngô Bình ngồi lại thêm một lúc rồi ra về, tuy đã lâu không về đây, nhưng nhà cửa vẫn rất sạch sẽ, vì thường xuyên có người đến quét dọn.
Các người quen cũ đều lần lượt đến chào hỏi, ví dụ như Lam Thuỷ Nguyệt, Đường Hi, Đường Huyền, Đường Hồng Y và Long Cương.
Đường Băng Vân cho người mở tiệc để vừa ăn vừa trò chuyện với mọi người.
Khi họ đang dự tiệc thì chợt có động đất, rượu trong chén cũng đổ cả ra ngoài. Nhưng ngoài Ngô Bình ra thì tất cả mọi người hình như đều quen với chuyện này rồi.
Ngô Bình tò mò hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Đường Hi: “Thiếu tôn, một tháng trở lại đây tình trạng này thường xuyên xảy ra. Ban đầu, chúng tôi còn hoang mang, tưởng có chuyện gì. Nhưng tình trạng ấy cứ liên tục diễn ra nên bọn tôi cũng quen rồi. Hôm nào mà không động đất vài lần, khéo chúng tôi mới thấy lạ đấy”.
Ngô Bình: “Tại sao lại có động đất, mọi người có biết lý do không?”
Lam Thuỷ Nguyệt: “Không, cảm giác như nó xuất phát từ dưới lòng đất, nhưng lại không hẳn là động đất. Cách đây không lâu, môn chủ từng đi kiểm tra rồi nhưng không thấy gì”.
Đường Băng Vân: “Chồng, anh từng bảo không gian gập sẽ mở, có khi nào quá trính ấy dẫn đến động đất không?”
Ngô Bình: “Theo lý thuyết thì là vậy”.
Đường Hi: “Nếu thế thì sắp có một không gian gập mở ở gần đây ư?”
Ngô Bình: “Có hay không thì phải chờ nó mở mới biết được, chúng ta uống tiếp đi, uống xong rồi tôi đi xem”.
Đúng lúc này, chợt có một người xuất hiện, đó là Đường Thiên Hạc.