Chương 2677
Cái lò run lên, lại có hơn chục viên Nguyên Anh Đan và cực nhiều Sinh Mệnh Đan bay ra.
“Cậu định đối đầu với địa phủ hả?”, một giọng nói vang lên, một ông lão bước ra trong làn sương mờ.
Phía sau ông lão này là một màn sáng màu đên, có rất nhiều tiếng quỷ khóc vang lên ở đó, người bình thường mà nghe thấy chắc sẽ chết tại chỗ ngay. Thiên Tiên nghe thấy cũng khó mà chịu nổi.
Ngô Bình cau mày nói: “Tôi sẽ bảo vệ những người này đến cùng”.
Ông lão mỉm cười nham hiểm: “Nếu cậu đã muốn chết thì tôi sẽ cho được toại nguyện”.
Ông ta búng tay phải, có một ánh sáng màu vàng nhạt pha đen bay về phía Ngô Bình. Trong ánh sáng ấy phong ấn ba nghìn tà ma cực mạnh.
Ánh sáng rơi xuống người Ngô Bình, ba nghìn tà ma đã hoá thành một đại quân hung ác rồi tấn công kiếm hồn của anh.
Tuy kiếm hồn của Ngô Bình mạnh, nhưng bị ba nghìn tà ma tấn công cùng một lúc thì cũng khó mà địch lại nổi.
Tuy nhiên, anh không hề lo lắng chút nào, thậm chí còn không thèm phản kháng, để mặc cho đám tà ma khống chế cơ thể mình.
Một khi tà ma giành được thế chủ động thì chúng sẽ rất hống hách, chúng bật cười khoái chí, vì đã chiếm được thần khiếu và cơ thể của Ngô Bình.
Thấy Ngô Bình đột nhiên đứng im bất động, Tả Linh Phong không còn thấy chấn động nữa, thay vào đó là cười trên nỗi khổ của người khác: “Đánh thắng những người trước đó thì sao nào? Cuối cùng vẫn bị ta ma nhập thôi, anh ta xon đời rồi!”
Diệp Thanh Vũ không nhịn được nói: “Dẫu sao đó cũng là anh trai của Ngô Mi, chúng ta nên nghĩ cách cứu đi chứ”.
Đoá Lan tỉnh bơ nói: “Anh ta chết rồi thì thôi, có gì đáng tiếc đâu? Thích thì tự cậu đi mà cứu, tôi thì không”.
Diệp Thanh Vũ thở dài một hơi, sau đó bay đáp xuống cạnh Ngô Bình. Cô ta lắc nhẹ tay một cái, lập tức có một luồng sáng xanh chiếu xuống người anh. Đây là bí thuật độc môn của Diệp Thanh Vũ, nó khiến tâm chí của người khác thnah tỉnh, không còn bị tà ma khống chế.
Tả Linh Phong nói vọng ra từ phía xa: “Diệp Thanh Vũ, tôi thấy cậu đừng phí sức làm gì, không ai cứu được anh ta nữa đâu”.
Diệp Thanh Vũ không nghe, vẫn tiếp tục chiếu sáng cho Ngô Bình. Trán cô ta loáng cái đã mướt mồ hôi, rõ ràng cách làm này cực kỳ tốn sức.
Ngô Bình đang mặc kệ cho tà ma nhập thì chợt thấy có một luồng sức mạnh dễ chịu xâm nhập vào kiếm hồn, khiến anh tỉnh táo hơn nhiều. Anh ngẩn ra, vì không biết ai đã ra tay cứu mình.
Đúng lúc này, các tà ma đã di chuyển tới chỗ của Đạo Chủng, khi chúng nhìn thấy Đạo Thụ thì đều ngẩn ngơ vì không biết đó là gì.
Uỳnh!
Ngay sau đó, Đạo Thụ đã bùng nổ, nó vươn rất nhiều cành cây ra rồi đâm vào các tà ma. Trên các cành cây có bùa chú sáng lấp lánh.
Tà ma nào bị đâm trúng thì sẽ hét lên, sau đó bị cành cây hấp thu. Loáng cái, ba nghìn tà ma đã bị Đạo Thụ xơi tái hết.
Ông lão kia chợt hét lên thảm thiết, tất cả các lỗ trên người đều bốc khói đen: “Cậu là ai hả?”
Ngô Bình mở đôi mắt sáng rực ra rồi lạnh giọng đáp: “Ông chọc vào nhầm người rồi!”
Ngô Bình vung tay lên, thi triển thần bùa Tử Vi, một luồng khí tức khủng khiếp xuất hiện, quỷ khí ở xung quanh đều biến mất, các tà ma khác cũng bốc hơi hết.