Chương 283
Đào Như Tuyết cười nói: “Vẫn chưa. Bố tôi vừa mới bắt đầu có thể hoạt động, và ông ấy rất vui khi biết rằng quá trình biến đổi của cổ Thần Cơ đã thành công. Ông ấy nói rằng tôi không cần phải quay lại gia tộc trong thời gian này. Buổi chiều tôi vừa hay đến thăm công ty con, tôi gửi tạm cổ Thần Cơ ở chỗ của cậu nhé. Khi nào tôi về tôi sẽ tìm cậu sau”.
Ngô Bình nói: “Ừ, được thôi”.
Đặt điện thoại xuống, anh siết chặt con sâu và nói: “Mày sống lâu quá rồi, mày thành yêu tinh sâu rồi đấy”.
Vừa dứt lời, cổ Thần Cơ đột nhiên trượt từ cổ áo anh xuống, sau đó anh cảm thấy mông mình lạnh toát, có thứ gì đó chui vào.
Trong lòng anh thầm chửi thề một tiếng, anh biết rằng cổ Thần Cơ đã chui vào cơ thể mình. Con sâu chết tiệt này đang làm cái quái gì vậy!
Nhưng ngay sau đó, anh cảm nhận được ý thức của Tiểu Thần, nó nói rằng có linh lực ở gần đây, và hy vọng rằng Ngô Bình có thể mang nó đến đó. Đổi lại, nó sẽ cho anh một phần “thần năng”.
“Thần năng” này là từ mà Ngô Bình tự “dịch” ra, có lẽ là một loại năng lượng kỳ lạ trong cơ thể của Tiểu Thần.
Anh nghĩ vậy, liền nhanh chóng đi về phía vị trí có linh khí Tử Long. Khu này đã đào xong, đang đổ móng, công trường rất bừa bãi.
Ngô Bình tìm thấy một vị trí không ảnh hưởng đến việc thi công. Linh khí xung quanh vô cùng dồi dào, anh có thể cảm giác được Tiểu Thần đang rất hưng phấn, nó vui vẻ nuốt xuống linh khí Tử Long.
Ngô Bình kinh ngạc trong lòng, Tiểu Thần có thể hút linh khí trời đất chứng tỏ nó ít nhất cũng phải có cảnh giới Huyền! Không hổ danh là yêu tinh sâu sống hàng nghìn năm, thật đúng là quá đỉnh!
Ngô Cẩn Ngôn thấy gần như toàn bộ linh khí Tử Long xung quanh đều dồn về phía mình, sau đó bị Tiểu Thần nuốt chửng, nó rất vui vẻ!
Anh chợt nghĩ, làm sao có thể lãng phí cơ hội để linh khí này tiến vào trong cơ thể? Vì vậy anh đã sử dụng phương pháp thở, mọi tế bào trong cơ thể đều hít vào thở ra, lỗ chân lông cũng mở ra rồi đóng lại.
Trong quá trình này, mặc dù anh không thể hấp thu linh khí Tử Long như Tiểu Thần, nhưng cũng có một phần nhỏ linh khí lưu lại trong cơ thể anh và được tế bào hấp thu.
Trong khoảnh khắc đó, anh cảm thấy từng lỗ chân lông trên cơ thể được thả lỏng, tế bào vui sướng như đang hát ca!
Anh đứng suốt hơn hai giờ. Anh chỉ rời khỏi công trường cho đến khi cảm thấy Tiểu Thần không còn hút linh lực nữa.
“Tiểu Thần, mày no chưa?”, anh hỏi.
Tiểu Thần hiểu lời anh, liền nói với Ngô Bình rằng, mười hai giờ canh giờ sau nó mới có thể tiếp tục hấp thụ.
Ngô Bình nói: “Tao cũng chiếm được một số lợi nhờ mày đấy, tao còn giữ được một số linh lực trong cơ thể, rất hữu ích cho thể chất của tao”.
Tiểu Thần nói rằng bây giờ nó đã cho anh một sức mạnh và bảo anh tìm một nơi yên tĩnh.
Ngô Bình trở lại chỗ cũ, vừa dừng lại liền cảm thấy bụng dưới nóng lên, một luồng năng lượng thần bí tiến vào kinh mạch của anh!
Luồng năng lượng này dung hòa với chân khí của anh khiến chân khí của anh thay đổi!
Anh nhìn vào trong cơ thể thì cảm thấy chân khí của mình đã biến thành màu vàng! Rốt cuộc đây là năng lượng gì vậy?
Anh rất kinh ngạc, liền thử di chuyển những luồng chân khí màu vàng này, khơi thông kinh mạch cấp hai trong cơ thể.