Chương 290
Đường Tử Di gật đầu: “Mạnh lắm, hội đồng quản trị có 12 người thì nhà họ Dương đã chiếm đến năm rồi”.
Ngô Bình: “Bao sao mà ông cô phải đề phòng họ”.
Đường Tử Di: “Ông bảo sẽ giao cho em quản lý công ty sưu tầm các tác phẩm nghệ thuật ở Vân Đỉnh”.
Ngô Bình cười nói: “Chúc mừng, chắc đó là sản nghiệp mà ông cô rất coi trọng”.
Đường Tử Di gật đầu: “Công ty này tư vấn sưu tầm cho hơn ba nghìn hộ gia đình giàu nhất nước mình. Hầu hết đồ sưu tầm của họ đều để ở đấy, lợi nhuận rất khả quan, đó là sản nghiệp chính của nhà họ Đường”.
Nói đến đây, cô ấy và Ngô Bình đã đi sang một toà nhà khác.
“Ông bảo, ông đã cất giữ khá nhiều nhân sâm, bảo anh tự đi chọn đấy”.
Ngô Bình ngạc nhiên: “Sưu tầm cả nhân sâm ư?”
Đường Tử Di cười nói: “Vâng, ông em sưu tầm nhiều thứ lắm, tẩu hút thuốc, gỗ mun và nhiều thứ khác, nói chung cứ thích là ông sưu tầm hết thôi. Anh thấy đấy, sơn trang Vân Đỉnh rộng vậy, đã xây mười mấy khu sưu tầm rồi mà có đủ đâu. À, ông em bảo lát anh có thể lấy vàu củ nhân sâm mang về”.
Ngô Bình cảm thán: “Đúng là giàu nứt đố đổ vách!”
Nhưng anh đang rất hiếu kỳ không biết nhân sâm mà ông Đường Tử Di sưu tầm thuộc cấp nào.
Khi hai người đi đến trước một căn nhà nhỏ màu xanh, bảo vệ đứng bên ngoài nhìn thấy Đường Tử Di thì vội đứng dậy chào hỏi”.
“Chào cô chủ!”
Đường Tử Di gật đầu: “Ông bảo tôi đến lấy đồ, mở cửa ra”.
Người bảo vệ nhanh chóng mở cửa, sau đó mời Đường Tử Di và Ngô Bình vào. Vừa vào trong, họ đã thấy một hành lang dài, cứ đi một đoạn lại có một cánh cửa, trước mỗi cánh cửa đều có một người bảo vệ.
Khi cả hai đi đến trước một cánh cửa khác, Đường Tử Di đưa chìa khoá cho bảo vệ để anh ta mở cửa. Cửa vừa mở, họ đã thấy một kho hàng rất rộng, mùi thuốc thơm nồng toả ra.
Ngô Bình ngửi xong thì kinh ngạc nói: “Ở đây có khá nhiều cây thuốc lâu năm”.
Đường Tử Di cười nói: “Đương nhiên, đây là kho thuốc mà, toàn các dược liệu quý đấy anh”.
Trong không gian hơn một nghìn mét vuông này có rất nhiều những chiếc kệ, kệ nào cũng chất kín hộp.
Ngô Bình liếc nhìn một cái là thấy Hà Thủ Ô, nhân sâm, nhung hươu, linh chi, đông trùng hạ thảo…, chúng được xếp vào những kệ khác nhau.
Anh đi tới trước kệ để nhân sâm rồi quan sát, sau đó đã dừng mắt ở một chiếc hộp ngọc. Anh giơ tay mở chiếc hộp đó ra thì thấy có một cây nhân sâm khá lớn, nó đang toả ra mùi thơm kỳ lạ.
Ngô Bình nhìn chăm chú vào bốn cái lỗ nhỏ trên thân cây mà nội tâm gào thét. Mấy cái lỗ này bé xíu, mắt thường khó mà thấy được, nhưng lại là ký hiệu để phân biệt cấp bậc của nhân sâm.
Trong con mắt của người làm nghề y như Ngô Bình thì nhân sâm được chia là nhập phẩm và không nhập phẩm. Nhân sâm không nhập phẩm thường dưới 200, 300 tuổi. Còn nhân sâm nhập phẩm thì trên 300 tuổi, hoặc thậm chí cả nghìn tuổi.
Nhân sâm nhập phẩm thấp nhất là ngũ phẩm, hay còn được gọi là sâm tri châu, lên tiếp là ngũ phẩm sâm tri phủ, tam phẩm là sâm ngự sử, nhị phẩm là sâm thống đốc, nhất phẩm là sâm tể tướng, siêu phẩm là sâm vua.