Chương 2947
Ngô Bình suy nghĩ một lát rồi chỉ vào một loại đan: “Tôi sẽ luyện loại này”.
Ông cụ: “Cần phải trả ba nghìn năm trăm hai mươi đồng tiền bảo”.
Ngô Bình không nhiều lời, đưa tiền cho ông cụ. Đối phương lập tức đi lấy ra những loại dược liệu cần để luyện loại đan đầu tiên.
Thực ra trên người Ngô Bình cũng có những dược liệu này, có điều vì là kì thi nên tốt nhất vẫn nên dùng dược liệu của họ.
Ngô Bình nhìn chỗ dược liệu cũng khá ổn liền lập tức đốt lò luyện đan.
Lô đan đầu tiên gọi là Kim Ngọc Đan, luyện loại này không dễ, đan thành phẩm yêu cầu chất lượng nhất phẩm.
Luyện ra được đan tam phẩm đã là đan sư không tồi rồi. Hơn nữa, phải có kinh nghiệm luyện đan nhiều lần rồi mới được chứ đừng nói là lần đầu luyện như thế này.
Lò được làm nóng, Ngô Bình từng bước một luyện đan. Nửa tiếng sau, bốn viên đan bay ra từ trong lò, cả bốn viên đều là đan nhất phẩm.
Thực ra với loại đan dược thông thường này, anh có thể luyện ra đan vương phẩm, có điều anh cố tình chỉ luyện ra đan nhất phẩm. Dù gì chỉ cần thông qua là được, không cần thu hút quá nhiều sự chú ý làm gì.
Ông cụ lưng gù nhìn thấy đan nhất phẩm thì lẩm bẩm: “Cả bốn viên đều là đan nhất phẩm, quá tốt. Vậy là cậu đã thành công với loại đan đầu tiên”.
Trên mặt ông cụ lưng gù thoáng hiện ý cười, còn nhắc nhở Ngô Bình: “Loại đan thứ hai sẽ khó hơn, có một số tiểu tiết rất dễ làm sai, cậu muốn biết gì thì cứ hỏi tôi”.
Có thể nhận ra ông cụ lưng gù là cao thủ luyện đan, hơn nữa rất có lòng hướng dẫn Ngô Bình.
Có điều Ngô Bình không để tâm, anh mua tiếp dược liệu luyện loại đan thứ hai rồi bắt đầu luyện đan.
Loại đan thứ hai có tên là Phi Linh Đan.
Khi lò luyện mở ra, bốn viên đan nhất phẩm bay ra ngoài!
Ông cụ lưng gù hơi ngạc nhiên, những người thi trước đều khó lòng thi đạt chỉ sau một lần. Mỗi loại đan có khi phải luyện đến mười lần rồi lấy kết quả của lần tốt nhất. Cho dù là vậy thì số người thi đạt cuối cùng cũng cực ít.
Nhưng chàng thanh niên trước mặt chỉ một lần đã luyện ra đan nhất phẩm!
Ông ấy mỉm cười, không nói thêm gì nữa.
Cứ như vậy, Ngô Bình chưa tới mười tiếng đồng hồ đã luyện xong cả mười loại đan, hơn nữa đan thành phẩm đều đạt nhất phẩm. Có một số loại chỉ yêu cầu đan nhị phẩm, thậm chí là tam phẩm nhưng anh đều luyện được ra nhất phẩm, kết quả thi cực tốt!
Ông cụ lưng gù gật đầu mỉm cười nói: “Tốt lắm, trình độ của cậu thực ra đã vượt qua đan sư cao cấp, thậm chí có thể đạt tới cấp đại sư luyện đan rồi”.
Ngô Bình cười đáp: “Là do trước khi tham gia kì thi trở thành đại sư luyện đan thì phải tham gia kì thi này trước”.
Ông cụ lưng gù: “Ra là vậy, hơn nữa hai kì thi này phải cách nhau ít nhất ba ngày”.
Ông cụ lưng gù đưa cho Ngô Bình một tấm lệnh bài ngọc, bên trên khắc chữ “Đan”. Có lệnh bài này, người khác vừa nhìn là biết Ngô Bình là đan sư cao cấp.
“Từ giờ trở đi, cậu chính là đan sư cao cấp. Chúc mừng cậu”.
Ngô Bình nhận lấy lệnh bài, đáp: “Vất vả cho ông rồi”.
Khi anh bước ra khỏi phòng luyện đan, Hoa Nguyên Cát và Tả Kì Phong vẫn đang túc trực bên ngoài. Dù đợi lâu nhưng họ không hề sốt ruột mà ngược lại còn rất vui. Vì thời gian càng dài chứng tỏ Ngô Bình càng luyện được nhiều loại đan dược, vậy thì tỷ lệ thành công càng cao!