Chương 2982
Anh phi độn một khoảng thời gian, băng qua bao sa mạc, đồng cỏ, núi non, cuối cùng đã đến Vân Kinh.
Nơi mà Vân Kinh toạ lạc ngày nay là một khu vực rộng lớn. Phạm vi của nó gồm phần lớn tỉnh K ngày trước, trong đó cũng có Thạch Thành. Nó cũng bao gồm hầu hết tỉnh Giang Tả cùng một phần Vân Kinh và hai tỉnh khác.
Có lẽ khu vực này tương đương với khu vực trung tâm của Giang Nam trước đây, có diện tích hai trăm nghìn ki-lô-mét vuông với dân số hơn một trăm triệu người.
Mọi thứ xung quanh Giang Nam đã biến thành một thế giới kỳ lạ. Điều thú vị là một số con sông trước đây đã đổi đầu nguồn và kéo dài đến những nơi xa hơn. Càng ra ngoài, sông càng rộng, cách xa vài nghìn dặm đã trở thành những con sông lớn rộng hơn mấy trăm dặm.
Đáp xuống Vân Kinh, anh thấy trật tự ở đây vẫn khá bình thường. Điện, nước sinh hoạt,… có thể cung cấp bình thường, song các siêu thị đều cháy hàng, đường phố rất vắng vẻ, hầu như không có một bóng người, xe cộ cũng rất ít.
Anh đến thẳng nơi ở của mình tại Vân Kinh – biệt thự số Một vịnh Bạch Long. Lúc bay trên cao, anh thấy xung quanh biệt thự đã bị linh khí bao bọc, có vẻ đã không còn là linh khí Tử Long nữa.
Vừa đáp xuống, anh phát hiện trong nhà có người, mà còn không chỉ một tên!
Nghe thấy động tĩnh, hai tu sĩ mặc đồ tu sĩ lao ra. Họ quan sát Ngô Bình, phát giác anh cũng là tu sĩ, một trong hai lạnh lùng bảo: “Anh bạn, xông vào nhà chúng tôi có mục đích gì?”
Ngô Bình nhìn họ, lãnh đạm nói: “Hai người nhầm rồi. Nơi các người đang ở chính là nhà tôi”.
Cả hai ngẩn ra, sau đó cười khẩy: “Chúng tôi thích căn nhà này, tất nhiên bây giờ nó thuộc về chúng tôi. Anh đi ngay đi, nếu không đừng trách chúng tôi không khách sáo”.
Ngô Bình bảo: “Tôi là người nói lý lẻ”.
Nói đoạn, anh lấy giấy tờ nhà đất cho bên kia xem rồi nói tiếp: “Đi ngay bây giờ, tôi có thể không truy cứu”.
“Chuyện gì vậy?”
Một cô gái độ đôi mươi bước ra, dung mạo xinh đẹp nhưng vẻ mặt cực kỳ khó chịu.
Một nam tu sĩ vội vã khom người đáp: “Công chúa điện hạ, có một tên dã tu xông vào, bảo nhà này là nhà anh ta”.
Cô ta bực dọc liếc nhìn Ngô Bình rồi bảo: “Chỉ là một tu sĩ cỏn con, giết phắt đi là được!”
“Vâng!”
Hai tu sĩ lập tức ra tay. Cả hai là Địa Tiên Động Tiên và Địa Tiên Thần Tàng, thực lực đều không kém, vừa ra tay, khí thế đã rất khiếp đảm.
“Ầm!”
Ngô Bình thi triển lãnh vực tinh thần. Trong lãnh vực tinh thần của anh, đòn của hai người họ đều bị anh khống chế, bao gồm thần thông của pháp thuật. Đồng thời anh còn dùng ý nghĩa võ đạo trong lãnh vực tinh thần.
Ngay lập tức, đòn của họ liền đánh vào người còn lại. Một tên trúng quyền, một kẻ trúng cước. Họ gào lên thảm thiết cùng một lúc rồi ngã sõng soài.
Cô gái kia cả kinh, quát tháo: “To gan! Biết thân phận của bản công chúa hay không hả?”
Ngô Bình vừa nhìn cô ta vừa đáp: “Tôi chỉ biết nếu cô còn hống hách như vậy nữa thì tôi sẽ giết cô!”
Dứt lời, cơ thể của cô gái nọ đã lơ lửng bay lên, sức mạnh trong người tả xung hữu đột, cảm giác như sắp nổ tung vậy.
Cô ta kinh hãi thét gào: “Dừng tay! Tôi là công chúa nước Thiên Mông, bố tôi là Chân Tiên!”
Ngô Bình cười khẩy: “Chân Tiên thì có gì hay ho. Tôi có ít nhất năm tiền bối là Chân Tiên đấy”.